Chương
Nhưng dường như Hoa Lộng Ảnh nhớ ra được điều gì đó bèn đanh mặt rồi vội ngẩng đầu khẽ đấy Diệp Thiên ra.
“Phải rồi Diệp Thiên, có một chuyện xảy ra ngày hôm trước. Là nhà họ Diệp, nhà họ Diệp xảy ra chuyện rồi!”
Diệp Thiên hỏi với vẻ kỳ lạ: “Nhà họ Diệp sao?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Cậu khẽ chau mày. Nhà họ Diệp dù gì cũng xếp top trong số những gia tộc của Hoa Hạ và còn là một trong tứ đại gia tộc danh giá của thủ đô, có chỗ dựa là quân đội, tai mắt thông thiên. Vậy thì có ai dám gây phiền phức với nhà họ Diệp chứ.
“Thực ra không hẳn là nhà họ Diệp xảy ra chuyện mà là chú Diệp xảy ra chuyện!”
“Vào tối hôm qua, có một nhóm người không rõ là ai đột nhiên xâm nhập vào thủ đô, gây náo loạn ở nhà họ Diệp. Chú Diệp ra tay chống lại đã gây kinh động không ít cho bên quan chức và quân đội. õng và bố của em khi chạy tới thì khuôn viên nhà họ Diệp đã bị phá hủy tới phân nửa. ông bị thương nặng còn chú Diệp thì không biết ở đâu, đến cả Diệp Tinh cũng biến mất!”
“Cái gì?”
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì co đồng tử.
Diệp Sơn bị thương nặng, Diệp Vân Long và Diệp Tinh không biết đang ở đâu. Khuôn viên nhà họ Diệp bị phá hủy…Diệp Thiên khó có thể tưởng tượng, trong một tuần cậu ngủ sâu đó, nhà họ Diệp lại xảy ra chuyện.
Với địa vị hiện tại của nhà họ Diệp ở Hoa Hạ thì không thế nào là các thế lực của các gia tộc ở đây ra tay được. Kẻ dám làm như vậy ít nhất phải là viện trọng tài, giáo triều hoặc những thế lực tương tự. Cũng chỉ có những thế lực như vậy mới đủ khả năng phá hủy được nhà họ Diệp.
Tu vi của Diệp Vân Long đã bước vào vương cấp. Muốn đánh bại ông ta, ít nhất cũng phải là những kẻ có thực lực vương cấp đỉnh phong, thậm chí là hoàng câp. Nhưng nếu tính theo thời gian thì khi đó vương cấp và vương cấp hầu như đang tập trung cho cuộc chiến hoàng cấp. Bởi vì chẳng có ai lại mạo hiểm muốn bị quân đội Hoa Hạ bắt và ra tay với nhà họ Diệp ở Hoa Hạ vào thời điểm đó cả.
Đó rốt cuộc là người nào mà lại lựa chọn tìm tới tận nhà họ Diệp Chứ?
“Anh về nhà họ Diệp một chuyến trước nhé.”
Diệp Thiên kéo Hoa Lộng Ảnh, từ biệt Hoa Vô Đạo và ông cụ Hoa rồi nhanh
chóng ra khỏi cửa. Đàm băng băng cũng vội vã đi theo. Khuôn viên nhà
họ Hoa và nhà họ Diệp cách nhau tầm mười kilomet. Với khoảng cách
như vậy, đối với Diệp Thiên thì chỉ cần hơn một phút là tới. Khi Diệp Thiên về đến nhà họ Diệp thì đã đứng khựng người ngay tợi chỗ. Tứ hợp viện thần quen khi xưa giờ đã không còn. Đập vào mắt là những bức tường sụp đổ, những mảnh gạch vỡ. Khối đá lớn viết tên họ Diệp cũng bị chém làm hai!
“Là ai vậy?
Trong nháy mắt, sát ý trỗi dậy trong đôi măt cậu.
Tứ hợp viện của nhà họ Diệp không phải thứ gì đó khủng khiếp trong thủ đô nhưng nó đại diện cho thời đại huy hoàng của nhà họ. Đây là nơi phát tài của nhà họ Diệp.
Dù nhà họ Diệp có phát triển mạnh tới mức nào thì tứ hợp viện vẫn là nơi ở của con cháu anh em trong nhà. Điều đó chưa từng thay đổi.
Còn lúc này, Diệp phủ hào nhoáng khi xưa đã bị sụp đổ. Xung quanh chỉ còn vẻ thê lương, cây cỏ đổ rạp, đến ngay cả cánh cửa cũng bị kéo xuống, không còn như ngày xưa nữa.
“Là ai?”