Chương
“Rốt cuộc là ai?”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Thiên bỗng bốc hỏa.
Diệp Thiên từng cảm thấy vô cùng thất vọng với nhà họ Diệp. Cậu cũng không còn cho mình là con cháu của nhà họ Diệp nữa và cũng không còn coi nơi đây là nhà nữa.
Nhưng đây là nơi ở trước mười tuổi của cậu. Thời thơ ấu của cậu đã có rất nhiều hồi ức ở đây. Cho dù cậu cũng đã bị Diệp Vân Long phế bỏ võ mạch ở đây nhưng từ sâu thẳm trong lòng cậu chưa bao giờ muốn nhà họ Diệp bị sụp đổ.
Nhìn thấy vẻ hoang tàn, bốn bề là tàn tích này khiến Diệp Thiên có một cảm giác khó nói nên lời.
Giống như có một thứ gì đó quý giá, dù cậu cảm thấy ghét nhưng cũng không muốn nhìn thấy kẻ khác phá hủy nó. Giờ đây, nhà họ Diệp đã thật sự bị người khác phá hủy hơn nữa còn là trong khoảng thời gian cậu ngủ sâu dưới đáy biển Thái Bình Dương.
“Anh Diệp Thiên!”
Hoa Lộng Ảnh kéo tay áo Diệp Thiên, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng.
Cô ở cạnh Diệp Thiên đã lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy Diệp Thiên tức giận tới mức này. Diệp Thiên của lúc này với sát ý hừng hực mơ hồ trỗi dậy khiến ngay cả không gian hoang vu lúc này của nhà họ Diệp cũng nổi gió với vẻ vô cùng đáng sợ.
Đàm Băng Băng cũng nhìn chăm chăm Diệp Thiên và thầm cảm thấy lo lắng. Cô ta hiếu quá rõ khi một người đàn ông tức giận thì sẽ như thế nào.
“Anh không sao!”
Diệp Thiên khẽ xua tay với Hoa Lộng Ảnh và đè nén cơn tức giận để giúp mình bình tĩnh hơn.
Cậu nhìn khuôn viên nhà họ Diệp một lượt. Lực tinh thần quét qua mọi ngóc ngách và không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Cậu chỉ muốn thông qua đống tàn tích này phát hiện ra được một chút dấu vết để biết được rốt cuộc là ai dám ra tay với nhà họ Diệp.
“Ngoài Diệp Tinh và Diệp Vân Long ra thì Diệp Sơn và những người khác đâu?”
Sau khi không tìm được kết quả gì và phát hiện lúc này trong khuôn viên không có lấy một bóng người thì cậu hỏi Hoa Lộng Ảnh.
Khi cậu nhắc tới Diệp Sơn và Diệp Vân Long thì cậu vẫn gọi thẳng tên nhưng giọng nói đã thế hiện sự quan tâm hơn nhiều.
“Ông và những người khác của nhà họ Diệp đã rời xuống căn nhà mà nhà họ Tư Đồ ở Nam Thành hỗ trợ rồi. Anh cũng biết nhà Tư Đồ có sản nghiệp rất lớn trong tứ đại gia tộc. về phương diện này thì điều kiện của bọn họ là tốt nhất.
Cộng thêm việc nhà họ Diệp bị thương nên ông đã từ chối sự giúp đỡ của nhà họ Hoa bọn em và tạm thời chọn ở đó!”
“Nhà Tư Đồ à?”
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì khẽ chau mày.
Nhà Tư Đồ và nhà họ Diệp vốn quan hệ không thân thiết lắm, cũng hầu như không có sự hợp tác, cùng lắm là đều là một trong tứ đại gia tộc của thủ đô mà thôi. Nhà họ Hoa giúp đỡ là điều bình thường, nhưng nhà Tư Đồ chủ động giúp đỡ thì lại khiến Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ.
“Là Tư Đồ Lạc Tuyết!”