Chương
Hoa Lộng Ảnh nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên thì mới nói nhỏ: “Là cô ấy nghĩa khí, muốn giúp nhà họ Diệp. Vì chuyện này mà cô ấy còn cãi nhau với cả gia chủ nhà Tư Đồ nữa!”
Là cô ấy sao?
Diệp Thiên sờ mũi. Lúc này cậu mới hiểu ra, nhà Tư Đồ giúp nhà họ Diệp là vì cô gái lúc trước từng bị cậu nhìn thấy hết.
Mặc dù cậu không có tình cảm nam nữ gì với Tư Đồ Lạc Tuyết nhưng giữa hai người thì cậu vẫn luôn cảm thấy có một mối liên hệ khó nói nên lời. Thế nên khi nghe thấy Tư Đồ Lạc Tuyết chủ động giúp nhà họ Diệp thì cậu không còn cảm thấy quá bất ngờ nữa.
“Đi thôi, chúng ta tới đó một chuyến!”
Diệp Thiên lấp láy đôi mắt: “Muốn biết xảy ra chuyện gì thì đi hỏi người trong cuộc vậy!”
Bên trong khu biệt thự của Nam Thành, trong quần thể biệt thự lớn nhất chính là nơi ở của Tư Đồ Lạc Tuyết.
Căn biệt thự biệt lập nằm ngay trung tâm do Diệp Sơn dẫn theo người của nhà họ Diệp ở tạm. Lúc này trong đại sảnh, Tư Đồ Lạc Tuyết và Diệp Sơn cũng như những nhân vật quan trọng đang ngồi đó.
“Thưa ông, chuyện này mọi người có nắm được gì không?”
Tư Đồ Lạc Tuyết mặc áo dài cổ trang, trầm giọng hỏi: “Cháu nghe nói phía bên quan chức rất chú trọng việc này, vì dù sao dám ra tay với gia tộc hàng đầu của Hoa Hạ thì về cơ bản là đã vi phạm tới quốc gia chúng ta!”
Lúc này khí tức của Diệp Sơn đã yếu đi nhiều, rõ ràng là bị thương nặng. Nghe Tư Đồ Lạc Tuyết hỏi vậy thì ông ta chỉ khẽ lắc đầu tỏ ý không biết.
“Đám người đó, bọn ông không biết lai lịch, chỉ biết rằng tổng cộng có bốn người cảnh giới siêu phàm và còn cả ba người vương cấp!”
“Nhưng có một điểm mà ông có thể khẳng định, nhất định là bọn họ tới vì Diệp Thiên, nếu không thì đã không gây sự đúng lúc thằng bé đang chìm dưới Thái Bình Dương và làm khó nhà họ Diệp như vậy.
“Là kẻ địch của Diệp Thiên sao?”
Tư Đồ Lạc Tuyết khẽ chau mày, sắc mặt nghiêm trọng hơn vài phần.
Địa vị của Diệp Thiên trên thế giới đúng là quá cao, cao tới mức khiến nhiều nước phải kiêng dè. Và kẻ địch của Diệp Thiên thì ai cũng đều đáng sợ cả. Nhà họ Diệp không chống lại được cũng là điều bình thường.
“Đám người đó đúng là chuột nhắt!”
Diệp Vân Tố ở bên cạnh cũng lên tiếng với vẻ mặt tức giận.
“Lúc anh Diệp Thiên còn sống, bọn chúng chẳng dám khiêu khích nhà họ Diệp, chỉ dám đối phó với chúng ta khi anh vừa mới xảy ra chuyện. Đúng là hành động của kẻ tiểu nhân!”
“Nếu bọn họ thật sự có bản lĩnh thì đã sớm tìm anh Diệp Thiên, đường đường chính chính chiến đấu một trận rồi.
Bọn chúng làm vậy rõ ràng là vì sợ anh Diệp Thiên.
Trong lòng Diệp Vân Tố, anh họ Diệp Thiên giống như thần linh vậy. Cô gái vô cùng sùng bái Diệp Thiên.
Mất Diệp Thiên khiến cô gái cảm thấy như mất đi thứ gì đó và cảm thấy sốc vô cùng. Giờ đây, nhà họ Diệp còn gặp nạn, Diệp Vân Tố cảm giác như bầu trời trước mặt mình dường như cũng bị sụp đổ vậy.
Házz”
Mấy người khác của nhà họ Diệp cũng lắc đầu và siết chặt nắm đấm với vẻ không cam tâm.