Chương
Hắc Bộc như đột nhiên hiểu ra, rốt cuộc ông ta cũng biết vì sao thiếu điện chủ kiêu căng ngạo mạn này lại không ngại tổn hại thể diện của mình để cầu hôn với một người phụ nữ đã hoa tàn liễu rũ.
“Thiếu điện chủ, nếu như vậy, chỉ cần cậu có được Trùng Ngục Phong, cậu sẽ có thể có được 《 Tứ tượng chuyển luân quyết》năm xưa xưng bá trong tiểu thế giới của Tứ Tượng Thần Quân?”
Người thanh niên lập tức gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Còn quá sớm để nói chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng tôi có thể chắc chắn đến bảy tám phần!”
Đôi mắt hắn đảo qua võ đài rộng lớn, nhìn những đệ tử của Vân Thiên Điện đều đang dốc hết sức tu luyện để nâng cao tu vi của mình mà ánh mắt không hề lay động, ngược lại cứ như đang nhìn đàn kiến cỏ vậy.
“Vị trí số một trong Bảng xếp hạng thiên tài Huyền Môn cỏn con có là gì chứ?”
“Cái tôi muốn không phải là vị trí số một trong lớp thanh niên trẻ, mà là vị trí số một của cả tiểu thế giới này, là ngôi sao số một trên địa cầu!”
“Cho dù là Thánh nữ của nhà họ Thi, hay là Trùng Ngục Phong, hoặc là 《 Tứ tượng chuyển luân quyết》, đều chỉ có thể là của chúng ta mà thôi!”
… Ở một nơi tối tăm, Diệp Thiên đang đứng trên một chiếc thuyền làm bằng kim loại hình dáng kỳ lạ! Cùng thuyền với cậu còn có năm tu sĩ của tiểu thế giới với tu vi không hề yếu, bốn nam một nữ, mỗi người đứng ở một vị trí, không ai để ý đến ai, dường như ai cũng mang trong mình sự kiêu ngạo. Còn Diệp Thiên lại trở thành người đặc biệt nhất, một mình cậu dựa vào mạn thuyền.
Nơi đây chính là kênh truyền tin giữa Mai Thành và Huyền Môn, dưới sự sắp xếp của nhà họ La, Diệp Thiên đã thành công lên được đoàn thuyền truyền tin này, năm người này rõ ràng cũng đang đến Huyền Môn.
Năm người này đều là tu vi vương cấp, mạnh nhất trong số họ là một đạo sĩ trung niên tay cầm cây phất trần, đã đạt tới vương cấp chín sao, ba người còn lại cũng đều là vương cấp bảy sao. Điều khiến Diệp Thiên ngạc nhiên là cô gái duy nhất trong số năm người đó trông ra chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lại có tu vi vương cấp tám sao. Tài năng như vậy phóng mắt ra khắp thế tục đã không ai bì kịp rồi. Cho dù là ở trong tiểu thế giới cũng được liệt vào top đầu.
Trước khi lên thuyền, những người này đều nhìn Diệp Thiên một cái nhìn rất kỳ quái, trông Diệp Thiên rất đơn giản, hơn nữa không hề có chân lực, nếu như không phải gia chủ nhà họ La là La Không Nhàn cung kính đưa Diệp Thiên lên trên thuyền thì có lẽ họ cũng đều cho rằng Diệp Thiên chỉ là một phế nhân không hề có chút tu vi nào.
Dọc đường đi, Diệp Thiên chủ yếu chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề có ý định nói chuyện với ai, điều này càng khiến họ cảm thấy hứng thú hơn. Họ rất tò mò về thân thế của Diệp Thiên, đặc biệt là cô bé có khuôn mặt baby dễ thương. Cô gái thậm chí còn chớp đôi mắt to, cứ nhìn Diệp Thiên chằm chằm mà không hề di chuyển mắt qua chỗ khác.
Chiếc thuyền kim loại đi trong thông đạo nửa canh giờ, cuối cùng một người đàn ông trung niên ăn mặc như đạo sĩ chịu không nổi nữa, chủ động chắp tay nói với Diệp Thiên: “Không biết danh tính của cậu đây là gì?”
“Diệp Thiên!”
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ nhếch lên, cậu không nói lời thừa thãi, chỉ trả lời ngắn gọn súc tích.
“Diệp Thiên?”
Vẻ mặt vị đạo sĩ trung niên hơi sững sờ, trong đầu cẩn thận tìm kiếm thông tin liên quan đến cường giả họ Diệp trong tiểu thế giới, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có ai tên là Diệp Thiên.
Nghĩ đến đây, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, ba người đàn ông kia tuy rằng không nói, nhưng đều đang lắng nghe, ánh mắt lập tức thay đổi, dường như khác với lúc trước.
Chỉ có cô gái mười sáu mười bảy tuổi tròn mắt nói với vẻ không hề che giấu: “Cái tên Diệp Thiên hình như không nổi tiếng gì thì phải?”
Diệp Thiên quay đầu nhìn cô gái cười toe toét: “Cô nhóc, tôi có phải là nổi tiếng hay không thì không biết, nhưng tôi muốn nhắc nhở cô là sau khi đi qua cửa ải, cô nên cẩn thận một chút!”