Chương
“Hừm?”
Ngay khi Diệp Thiên nói ra lời này, sắc mặt của bốn người trên chiếc thuyền đột nhiên thay đổi, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên, luồng sát khí tuôn ra.
Cô gái thì ngây thơ hơn, không để ý đến sự thay đổi nhỏ trong bầu không khí lúc này mà lại bĩu môi và giơ lòng bàn tay với Diệp Thiên: “Anh dám gọi tôi là cô nhóc à, anh có biết tôi là ai không hả?”
“Còn nữa, tại sao tôi phải cẩn thận chứ?”
“Cô nương tôi là vương cấp tám sao đó, ai dám động vào tôi chứ?”
Nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của cô gái, Diệp Thiên không nhịn được cười, cậu lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên, bốn người đàn ông trên chiếc thuyền thì lặng lẽ thay đổi vị trí của mình, đứng ở bốn góc của chiếc thuyền kim loại, bí mật hình thành một vòng vây quanh cô gái.
Tuy nhiên cô gái vẫn chưa nhận ra sự thay đổi nhỏ này mà luôn tìm cơ hội nói chuyện với Diệp Thiên để vượt qua quãng thời gian dịch chuyển nhàm chán này.
Chừng nửa canh giờ sau, trong thông đạo tối đen đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng, sau đó luồng sáng tiếp tục phóng lớn hơn, con thuyền kim loại phóng ra nơi có ánh sáng, lập tức tiến vào một vùng đất rộng lớn bao la.
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.
Cuối cùng cũng đã đến Huyền Môn! Chiếc thuyền kim loại thoát ra khỏi thông đạo và sắp bay đáp xuống đất, cô gái làm mặt mũi tinh nghịch với Diệp Thiên cuối cùng cũng bay ra ngoài, kết thúc hành trình di chuyển.
Chính lúc này, bốn nguồn chân lực bùng nổ quét từ bốn hướng khác nhau, ngay lập tức nhốt cô gái vào trung tâm.
Cô gái biến sắc, toàn thân bùng nổ chân lực, chống lại luồng công kích.
Bốn người ra tay chính là bốn gã đàn ông kia. Chân lực của bốn người dâng trào, hơi thở tương tự như nhau, rõ ràng là đồng môn. Bốn người lần lượt dần tiến về phía trước, thu nhỏ vòng vây. Vị đạo sĩ trung niên tay cầm cây phất trần đã sớm thay đổi bộ mặt trở thành hung dữ, cười lạnh lùng với cô gái.
“Đại tiểu thư nhà họ Thi, thật sự không dễ dàng để bắt được cô. Nếu như lần này không phải cô giấu các trưởng bối nhà họ Thi trốn ra ngoài thì có lẽ chúng tôi không tìm được cơ hội nào tốt như vậy!”
Ông ta vẫy cây phất trần, giơ bàn tay gầy guộc ra.
“Mau giao Huyết Như Ý trên người cô ra đây, chúng tôi có thể cân nhắc cho cô được toàn thây!”
Đôi mắt cô gái khẽ nheo lại, cuối cùng cô cũng hiểu từ khi rời khỏi nhà họ Thi mình đã bị theo dõi, lần này cô lẻn ra khỏi nhà họ Thi, một mình đến Huyền Môn chơi, cứ tưởng là thần không biết quỷ không hay. Ai ngờ lại sớm lọt vào tầm ngắm của đám người độc ác này. Đối phương có bốn người, rõ ràng đang nhắm vào Huyết Như Ý.
Cảm nhận được quyết tâm phải giết mình của đối phương, trong lòng cô cũng lo lắng không yên. Mình chỉ là vương cấp tám sao, còn đối phương có một người là vương cấp chín sao, ba người còn lại bảy sao. Nếu họ liên thủ lại với nhau, muốn đánh bại cô là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nói cho cùng, cô chẳng qua chỉ là cô gái mười sáu mười bảy tuổi, thậm chí rất ít đi ra khỏi nhà. Tình huống này cũng là lần đầu gặp, nhất thời cảm thấy hoảng hốt. Sự tự tin và sức mạnh thường ngày của cô lúc này cũng tiêu tan hết, chưa chiến đấu đã cảm thấy sợ hãi.
Bốn người đều cảm thấy rõ ràng tâm trạng của cô gái đang dao động, họ thầm mừng rỡ, vừa định ra tay thì một giọng nói đột nhiên vang lên ở bên cạnh.