Chương
Diệp Thiên có thể kiểm soát luồng sức mạnh đó thì chẳng phải trên Địa Cầu này, Diệp Thiên sẽ là đế vương chân chính, bất kể là cường quốc ở thế tục hay là các cường tông cường tộc ở tiểu thế giới đều không thể tranh hùng với cậu hay sao?
Diệp Thiên lại có vẻ khá bình tĩnh. Cậu im lặng trong giây lát, sau đó mới lên tiếng.
“Chính vì tôi là đứa con sao trời nên Tứ Tượng Thần Quân mới từ bỏ cơ hội đoạt xá trùng sinh, hi sinh bản thân, thành toàn cho tôi?”.
Thi Mạc nghe vậy thì nặng nề thở dài, trong đầu hiện lên năm tháng huy hoàng Tứ Tượng Thần Quân hô mưa gọi gió ở tiểu thế giới khi xưa, hết sức cảm khái.
Ông ta dừng một lát, quay sang nhìn Diệp Thiên, trong mắt lóe lên sự ấm áp.
“Trong thần phủ của cậu đã dung hòa tia thần niệm cuối cùng còn sót lại trên thế gian của Tứ Tượng Thần Quân anh họ tôi. Ông ấy đã trở thành một phần trong tinh thần cậu, cho nên hôm nay vừa nhìn thấy cậu, tôi mới không kìm lòng gọi cậu một tiếng anh họ”.
“Nhưng thật ra trong lòng tôi hiểu rõ, Tứ Tượng Thần Quân đã không còn tồn tại. Mặc dù bây giờ cậu bước vào con đường của Tứ Tượng Thần Quân năm xưa, nhưng cậu cũng không còn là Tứ Tượng Thần Quân nữa”.
Diệp Thiên không hề phản bác, ngược lại gật đầu, giọng nói vang vọng: “Không sai, tôi sẽ không trở thành Tứ Tượng Thần Quân của một nghìn năm sau. Dù những gì tôi có được hiện nay đều có mối liên hệ nhất định với ông ấy, nhưng tôi sẽ không trở thành ông ấy!”.
“Tôi chỉ là Diệp Thiên, Diệp Lăng Thiên!”.
Nghe hai người nói chuyện, Thi Tú Vân mới xem như yên tâm. Dù Diệp Thiên có phải đứa con sao trời hay không, có thể kết nối với linh trí sao trời hay không, bà chỉ cần Diệp Thiên vẫn là con trai ruột của bà, không có biến cố nào, thế là đủ rồi.
Bây giờ, Bạch Viêm Minh mới biết được bí mật về Tứ Tượng Thần Quân, âm thầm cảm thán, cảm thấy tiếc nuối. Cứ ngỡ Tứ Tượng Thần Quân đã phi thăng, nào ngờ lại rơi vào vòng luân hồi xoay vần như vậy.
Trong Huyền Vũ Đường vô cùng yên lặng, Diệp Thiên bỗng nhớ tới gì đó, quay đầu sang nhìn Thi Mạc.
“Đúng rồi, có chuyện này tôi muốn hỏi”.
“Khi xưa Tứ Tượng Thần Quân hoành hành vô địch tiểu thế giới, bước vào đường lên tiên giới, chuẩn bị rời khỏi Địa Cầu, nhưng giữa đường lại bị người khác tính kế, khiến cho hình thần tan biến, rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy?”.
Bạch Viêm Minh và Thi Tú Vân cũng bừng tỉnh, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Tứ Tượng Thần Quân đương nhiên là cao thủ hàng đầu tiểu thế giới khi đó, thực lực của ông ta tất nhiên đứng đầu thời đại, không ai có thể chống lại, sao còn trúng kế của người khác?
Thi Mạc không trả lời ngay, ngược lại hỏi Diệp Thiên: “Vì sao cậu muốn biết chuyện này?”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, giữa trán toát ra sát khí.
“Nếu Tứ Tượng Thần Quân đã tặng tôi một phen tạo hóa, vậy tôi cũng xem như nhận được ân huệ của ông ấy. Nếu đã như vậy, tôi có nghĩa vụ trả thù cho ông ấy, đương nhiên phải biết kẻ thù của ông ấy là ai!”.
Mặc dù những gì cậu sáng tạo, học tập hiện nay không hoàn toàn là công lao của Tứ Tượng Thần Quân, nhưng trong đó tất nhiên có sự ảnh hưởng bởi thần niệm còn sót lại của Tứ Tượng Thần Quân mới có thể thuận lợi như thế. Tuy cậu rất cao ngạo, nhưng trước nay đều biết trả ơn.
Nếu Tứ Tượng Thần Quân đã hi sinh bản thân để thành toàn cho cậu, vậy thì cậu tìm kẻ thù ngày xưa của Tứ Tượng Thần Quân báo thù rửa hận có sao?
Thi Mạc nhìn chằm chằm Diệp Thiên một lúc lâu, sau đó mới cười thành tiếng, tiếng cười chấn động cả Huyền Vũ Điện.