Chương
“Ha ha, hay, hay lắm!”.
Ông ta nhìn thẳng vào Diệp Thiên, ánh mắt sáng rực, mang theo sự tán thưởng vô tận.
“Mặc dù cậu là đứa con sao trời, nhưng anh họ tôi hi sinh bản thân thành toàn cho cậu, trong lòng tôi vẫn luôn nghi ngờ một thằng nhóc vô thân vô cố, có tài đức gì để ông ấy cam lòng hi sinh?”.
“Bây giờ tôi đã hiểu rồi, quyết định của ông ấy không sai, ông ấy không chọn lầm người!”.
Dứt lời, ánh mắt ông ta nghiêm lại, giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Kẻ đã tính kế Tứ Tượng Thần Quân khiến ông ấy hoàn toàn tan biến là một cao thủ tuyệt đỉnh khác của tiểu thế giới. Thực lực của kẻ đó không thua kém gì Tứ Tượng Thần Quân”.
“Tên ông ta là Thiên Luân”.
Diệp Thiên và Thi Tú Vân chưa phản ứng gì, Bạch Viêm Minh ở bên cạnh lại kinh ngạc.
“Thiên Luân? Truyền nhân đời thứ ba của Đại Thiên Cung?”.
Trước đó không lâu, chuông Đại Thiên vang lên, vô số cao thủ đỉnh cao của Huyền Môn tề tựu ở Đại Thiên Cung, Thiên Luân cũng xuất hiện trước mặt các cao thủ. Bạch Viêm Minh có ấn tượng rất sâu sắc về chuyện này.
Diệp Thiên nheo mắt lại, trước kia gia chủ nhà họ Long cũng từng nhắc tới cái tên Đại Thiên Cung. Bây giờ xem ra Đại Thiên Cung là một tồn tại còn thần bí đáng sợ hơn cả tưởng tượng của cậu.
“Không sai, chính là ông ta!”, trong mắt Thi Mạc lóe lên vẻ thù hận vô hạn.
“Năm xưa, Tứ Tượng Thần Quân tìm được đường lên tiên giới, sắp sửa phi thăng rời khỏi Địa Cầu, nhưng được nửa đường thì Thiên Luân lợi dụng chí bảo của Đại Thiên Cung – Luân Hồi Ấn phá tan nền móng của đường lên tiên giới, khiến nó méo mó và đóng lại. Tứ Tượng Thần Quân không thể không dùng tu vi của mình đối phó với đường lên tiên giới méo mó, duy trì hình dạng không gian, cuối cùng hao hết chân lực, kiệt sức mà chết. Cơ thể và thần hồn cũng bị tan nát hoàn toàn khi đường lên tiên giới đóng lại”.
“Ông ta chính là kẻ đầu sỏ đã gây ra mọi chuyện!”.
“Thiên Luân?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, sâu trong mắt cậu, sự thù hận sâu đậm đang dần dần tăng lên.
Cậu biết đây có lẽ là chấp niệm cuối cùng còn tồn tại trong thần niệm của Tứ Tượng Thần Quân.
Nhưng cậu lại không biết, ở một địa cung xa xa, một người trẻ tuổi mặc áo trắng bỗng nhiên mở bừng mắt.
Nơi đầu ngón tay gã có một gợn sóng lan ra, khiến ánh mắt gã nghiêm lại.
“Thi Chiến Thiên?”, vẻ mặt gã biến đổi, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Năm xưa ông rơi vào kết cục hình thần toàn diệt, nay đã nghìn năm trôi qua, ông vẫn chưa chết sao?”.
Ánh mắt gã ngưng đọng, cảm thấy không tin được. Chuyện đường lên tiên giới năm xưa là gã một tay lên kế hoạch, ngay cả kẻ mạnh như Tứ Tượng Thần Quân Thi Chiến Thiên cũng không thể không nuốt hận nhận lấy kết quả.
Giờ đây, gã lại cảm nhận được dao dộng thần niệm của đối thủ cũ, khiến gã cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Lẽ nào đối thủ cũ mà ngay cả gã cũng kiêng dè vẫn chưa chết?
Gã im lặng trong chốc lát, ánh nến trong địa cung cũng chợt sáng chợt tắt theo hơi thở của gã. Cuối cùng gã nhếch miệng cười, trong nụ cười lại không có chút hơi ấm nào.