Chương
“Tiểu Vũ, đừng uổng phí sức lực nữa!”
“Hàn băng giới này, dù là cảnh giới truyền thuyết bình thường, cũng không cách nào rung chuyển, dựa vào thực lực của con thì không thể phá được đâu!”
“Mẹ biết, con có chút liên quan đến Diệp Lăng Thiên này, nhưng bây giờ con tuyệt đối không thể ra ngoài gặp cậu ta, trước khi thành hôn với thiếu môn chủ của Thần Ý Môn, con chỉ có thể ở yên trong căn nhà này!”
Ở giữa không trung, một người phụ nữ cao gầy mặc váy trắng đạp không đứng đó, bà ta có thân hình thướt tha duyên dáng, thoạt nhìn giống như cô gái trẻ trung mới ngoài hai mươi, lại cũng giống như phụ nữ thướt tha đã ngoài ba mươi, nhìn không ra tuổi thật của bà ta, chỉ là khuôn mặt bà ta lại giống Yến Khinh Vũ đến mấy phần, hệt như chị em.
“Mẹ, mẹ có ý gì? Chẳng lẽ muốn nhốt con hai tháng thật sao?”
Ánh mắt Yến Khinh Vũ trầm lắng, nhìn thẳng vào người phụ nữ, người phụ nữ mặc váy trắng này là mẹ ruột của cô ta, cũng chính là môn chủ của Tam Nhất Môn – Yến Băng Lăng!
“Đó là đương nhiên!”
Trong mắt Yến Băng Lăng hoàn toàn không có chút thương yêu nào của người mẹ với con gái, trái lại giống như một cỗ máy lạnh giá không có tình người.
“Me hiểu rất rô tính cách của con, nếu con đā không bằng lông gà cho thiếu môn chủ của Thần
Y Môn, vậy chắc chắn sẽ tìm cách trốn ra khỏi
Tam Nhất Môn, mẹ nhốt con trong hàn băng giới này chính là vì để con không cách nào trốn thoát!” Yến Khinh Vũ nghe vậy, trong mắt lóe về thất vọng, không nhịn được
chất vấn: “Mẹ. trong lòng mẹ, rốt cuộc con là cái gì? Rốt cuộc con là con gái của mẹ, hay là món hàng để đối lấy lợi ích cho tông môn?”
Rõ ràng Yến Băng Lăng cũng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, lạnh lùng nói: “Con là con gái của mẹ, chính vì vậy, trên người con gánh vác vinh nhục của Tam Nhất Môn, đây là số mệnh của con, không cách nào sửa đổi!”
Nói xong, bà ta vung tay lên, một luồng chân lực truyền vào bên trong hàn băng giới, tăng thêm năng lực phòng ngự kinh người cho nó.
Làm xong tất cả, bà ta thu bàn tay về, ánh mắt lạnh lùng đến cực hạn.
“Cho dù trước đây con có quan hệ gì với Diệp Lăng Thiên, nhưng hôm nay cậu ta dám huênh hoang tìm đến Tam Nhất Môn như này, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”
“Cho dù mẹ không ra tay, rất nhiều trưởng lão tiền bối của Tam Nhất Môn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho cậu ta, bởi vậy, con hết hi vọng với cậu ta đi!”
Nói xong, còn không đợi Yến Khinh Vũ trả lời, bà ta đã hóa thành một tia sáng, bay thẳng ra bên ngoài tông môn.
“Diệp Thiên!”
Trong lòng Yến Khinh Vũ tràn đầy rung động, cũng vô cùng lo lắng, lúc này trong lòng cô ta đã bắt đầu hối hận, có lẽ mình không nên viết thư rồi để Tiểu Hề đưa đến nhà họ Diệp, lúc trước cô ta chỉ muốn Diệp Thiên xuất hiện, như vậy cô ta có thể từ chối gả cho thiếu môn chủ của Thần Ý Môn, nhưng cô ta chưa từng nghĩ đến, chuyện này có thể khiến Diệp Thiên rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Cô ta siết chặt bàn tay, trong lòng tràn đầy hối hận hổ thẹn, cô ta biết Diệp Thiên sắp phải đối mặt với mưa to gió lớn, nhưng cô ta lại chỉ có thể bất lực, lặng lẽ chờ đợi bên trong hàn băng giới này… Tại sườn núi Băng Linh, Tiểu Hề đang kinh ngạc nhìn Diệp Thiên, đồng tử co rụt lại.