Chương
“Anh… anh chính là Diệp Lăng Thiên – cao thủ đệ nhất giới thế tục đã giết chết Lư trưởng lão?”
Đây là lần đầu tiên cô ta biết thân phận thật sự của Diệp Thiên, cô ta không ngờ Diệp Thiên lại có thân phận địa vị cao lớn như vậy.
“Là tôi!”
Diệp Thiên thản nhiên trả lời: “Ngày đó bà ta muốn giết tôi, tôi cũng chỉ là đáp lễ bà ta mà thôi!”
Khi cậu nói chuyện, vô số tiếng xé gió dội lại, chỉ thấy mấy chục bóng hình, quanh người ai ai cũng cuộn trào chân lực, chân đạp hư không bay đến, đã chặn kín toàn bộ đường lên núi.
Những người này đều là cô gái trẻ tuổi, tu vi mỗi người đều sắp đạt đến hoàng cấp, vô cùng mạnh mẽ, một người yếu nhất cũng đã là vương cấp tám sao.
Nhìn thấy những người này xuất hiện, sắc mặt Tiểu Hề thay đổi kịch liệt.
Toàn bộ những người này đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Tam Nhất Môn, ngoài Yến Khinh Vũ ra thì hầu hết cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi của Tam Nhất Môn đều đã xuất hiện.
Đội hình như vậy, cho dù là một số tông môn tương đối yếu trong Huyền Môn, thì cũng phải run rẩy sợ hãi không thôi.
“Diệp Lăng Thiên to gan, anh dám ngang nhiên lên Tam Nhất Môn tôi, quả thật là tự tìm đường chết!”
Trong đó, một cô gái thoạt nhìn có vai vế cao nhất, lai lịch sâu nhất, có thể chỉ huy toàn bộ, dẫn dắt mọi người đứng ra nói.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên, trong lòng bàn tay ngưng tụ chân lực, bỗng nhiên vỗ ra một chưởng.
“Uỳnh!”
Một con rồng băng khổng lồ uốn lượn xung quanh, đuôi rồng đập xuống, đã đập vào ngực Diệp Thiên rồi.
Nhưng Diệp Thiên chưa hề nhúc nhích, rồng băng khổng lồ này đã vỡ vụn giữa trời, hóa thành vô số vụn băng rồi dần tan đi, khiến cho tất cả mọi người ở đây khiếp sợ.
Diệp Thiên phủi phủi vụn băng ở ngực, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó lắc đầu.
“Tôi nên nói các cô ngu xuẩn hay can đảm đây?”
“Ngay cả Lư Tịnh Trai còn chết trong tay tôi, các cô ngay cả ngưỡng cửa của cảnh giới truyền thuyết còn chưa chạm đến, vậy mà cũng dám ngăn cản tôi?”
“Gọi người cấp trưởng lão của Tam Nhất Môn các cô ra gặp tôi đi!”
Cậu vừa dứt lời, một chân nhấc lên, lòng bàn chân bất chợt đạp xuống bậc thang phía trước.
“Rầm rầm!”
Lúc này, toàn bộ núi Băng Linh chấn động kịch liệt, sức mạnh tinh thần mênh mông cuồn cuộn từ dưới chân cậu lan ra, tràn ngập khắp trời, mấy chục người đều chật vật bay ngược về phía sau, miệng ai cũng phun ra máu tươi, trong nháy mắt đều bị thương nặng.
Tiểu Hề mở to đôi mắt, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Diệp Thiên mới chỉ dậm chân một cái mà mấy chục thiên tài đứng đầu Tam Nhất Môn đã bị thương, đây là thực lực bực nào?
Xem ra Lư Tịnh Trai chết trong tay cậu là sự thật.
Sau khi Diệp Thiên đánh mấy chục đệ tử Tam Nhất Môn bị thương nặng, một âm thanh lảnh lót từ trên đỉnh núi truyền đến, chỉ thấy ba bóng hình, váy áo tung bay, sóng vai lướt đến, ngăn ở trước người các đệ tử Tam Nhất Môn.
Ba người đều là phụ nữ vô cùng thướt tha xinh đẹp, đang ở độ tuổi hấp dẫn nhất của người phụ nữ, năm tháng cũng không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt bọn họ.