Chương
“Ông ngang nhiên hủy bỏ liên minh, còn sai con trai ông giết con trai tôi. Mối thù này không trả, tôi thề không làm người, bảo Thần Ý Môn chúng tôi quy thuận Vân Thiên Điện càng là chuyện hão huyền!”.
Lạc Vô Cực nghe vậy cũng lập tức phản ứng lại, trong mắt toát ra sự sắc bén.
“Vân Thiên, Long Tượng Tông chúng tôi vốn là do nhiều bậc tiền bối dùng máu thịt quang vinh chém giết đổi lấy, cho dù chỉ còn một binh một tốt, chúng tôi cũng sẽ không đầu quân cho một môn phái khác!”.
Ông ta bước ra một bước, đứng sóng vai với Cao Chấn Tùng, cùng chung mối thù: “Hôm nay, tôi sẽ hợp lực với Cao môn chủ, giết chết kẻ dã tâm hừng hực như ông!”.
Hai người tỏ rõ thái độ, những thành viên còn lại của Thần Ý Môn và Long Tượng Tông, kể cả những tu sĩ cao thủ còn lại của Lưu Vân Tông đồng loạt hội tụ về một chỗ, chuẩn bị hợp sức đối kháng với đám người Vân Thiên Điện.
Diệp Thiên nhìn chiến cục bỗng chốc thay đổi cũng cảm thấy kinh ngạc. Cậu cảm nhận được một gọn sóng cực kì quái lạ trên người Vân Thiên Chân Quân. Hơn nữa, mặc dù lúc này tu vi của Vân Thiên Chân Quân rất khủng khiếp, chân lực dồi dào khác thường, nhưng lại không ổn định. Tuy đó chỉ là một dao động cực kì nhỏ bé, nhưng cậu vẫn phát giác ra.
Ánh mắt cậu lướt qua hai nhóm người đang giằng co với nhau, không hề lên tiếng, chỉ thờ ơ quan sót mọi thứ.
Ở sau lưng cậu, Bạch Viêm Minh chậm rãi đi đến, vẻ mặt cực kì nghiêm trọng.
“Vân Thiên Chân Quân đạt tới cảnh giới sử thi từ lúc nào? Chuyện này thật sự khó mà tưởng tượng.”
Ông ta khẽ giọng lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi Vân Thiên Chân Quân.
Diệp Thiên thản nhiên nói: “Có lẽ là dùng thủ đoạn nào đó, hoặc là bí bảo nào đó miễn cưỡng nâng cao thực lực”.
“Không chỉ có Vân Thiên Chân Quân mà có vẻ những người khác của Vân thiên Điện đều được nâng cao thực lực, trên người đều có làn sóng giống nhau.”
“Miễn cưỡng nâng cao thực lực?”.
Bạch Viêm Minh nghe vậy, mi mày nhíu chặt.
Ồng ta suy nghĩ một hồi lâu, chợt như bừng tỉnh, ngay sau đó ngạc nhiên lên tiếng.
“Chẳng lẽ là bảo vật của Đại Thiên Cung, Thiên Linh Bút?”.
Trong lúc ông ta nghi hoặc, trên bầu trời ở phía trước, Lạc Vô Cực và Cao Chấn Tùng đã ra tay với Vân Thiên Chân Quân.
Chân lực quanh người Lạc Vô Cực dâng trào, một tiếng quát khẽ vang lên. Trên bàn tay ông ta bỗng được che phủ bởi lớp vảy rồng màu thiên thanh, hóa thành một vuốt rồng.
Đó chính là võ học luyện thể của Long Tượng Tông – Thanh Long Biến. Lạc Thiên Long cũng từng sử dụng nó, bây giờ Lạc Vô Cực sử dụng thì uy lực nào chỉ cao hơn gấp trăm lần.
Ông ta vừa giơ tay ra đã lập tức che khuất bầu trời, giống như chân long hiện thân, đè xuống đỉnh đầu Lạc Vô Cực.
“Đoạn Thần Chỉ!”.
Ánh mắt Cao Chấn Tùng vô cùng lạnh lùng, sức mạnh tinh thần mạnh mẽ lượn lờ quanh ngón tay ông ta. Sau đó, ông ta tung ra một chỉ, một chùm ánh sáng màu đỏ thô to lập tức cắt đứt không gian, phóng về phía ngực của Vân Thiên Chân Quân.