Chương
Mặc dù đám đông đứng quan sát xung quanh cảm thấy bất ngờ vì Vân Thiên Điện đột nhiên trở mặt, nhưng lực chú ý đều dồn vào chiến trường, không một ai rời đi.
Cảnh tượng ba môn chủ của sáu tông Huyền Môn quyết đấu như thế này cả đời cũng khó thấy, không ai muốn bỏ qua cơ hội nghìn năm khó gặp này.
Hai đòn tấn công mạnh mẽ ập đến, trên mặt Vân Thiên Chân Quân không hề có gợn sóng, chỉ mỉm cười, lần lượt nhìn sang Lạc Vô Cực và Cao Chấn Tùng, nhẹ nhàng phóng ra một chỉ.
“Phụt!”.
Hai tiếng động khẽ vang lên từ phía sau, vuốt Thanh Long cực kì to lớn và chỉ phong bằng sức mạnh tinh thần lập tức tan biến. Nơi ngực Cao Chấn Tùng và Lạc Vô Cực lần lượt phụt máu, hơi thở yếu dần.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều lặng im, không ai ngờ trận giao đấu giữa ba vị môn chủ lại kết thúc bằng cách này. Vân Thiên Chân Quân đã đánh bại hai môn chủ chỉ bằng một chiêu.
Các tu sĩ cao thủ của Thần Ý Môn, Lưu Vân Tông và Long Tượng Tông đều hít ngược một hơi, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Vân Thiên Chân Quân mạnh đến thế sao?
Đó là sức mạnh của cảnh giới sử thi sao?
Vân Thiên Chân Quân đánh bại hai người bằng một chỉ, không để tâm đến bọn họ nữa, trái lại chuyển ánh nhìn sang Diệp Thiên và Bạch Viêm Minh.
“Lời tôi nói lúc nãy cũng có hiệu lực với Tứ Tượng Tông”.
“Diệp Lăng Thiên, Bạch Viêm Minh, các người muốn chết hay là hàng?”.
Ông ta dứt lời, các đệ tử của Tứ Tượng Tông lập tức chùng lòng, từ trong ra ngoài núi Tứ Tượng đều phủ một màu ảm đạm u tối.
Vân Thiên Chân Quân đánh bại hai vị môn chủ bằng một chiêu, khí thế lúc này đang ở đỉnh cao, không ai sánh bằng. Ông ta đưa mắt nhìn quanh, các đệ tử của Tứ Tượng Tông đều sợ đến tái mặt, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Đối mặt với kẻ địch đáng sợ như vậy, cho dù bọn họ là đệ tử tinh nhuệ của Tứ Tượng Tông cũng khó che đậy nỗi sợ.
Sau phút chốc im lặng, không ít người đều ngước mắt nhìn Diệp Thiên và Bạch Viêm Minh ở phía trước. Giờ phút này cũng chỉ có hai nhân vật quan trọng của Tứ Tượng Tông này có thể quyết định kết cục và hướng đi tiếp theo của Tứ Tượng Tông.
Lúc ánh mắt của Vân Thiên Chân Quân lia tới, dây thần kinh của Bạch Viêm Minh đã căng như dây đàn, mở rộng sự cảm tri của mình đến mức lớn nhất, không dám chần chừ chậm trễ.
Hai nhân vật môn chủ tu vi không thua kém gì ông ta đều bị Vân Thiên Chân Quân đánh bại bằng một chỉ. ồng ta tự nhận mình không mạnh hơn hai người kia bao nhiêu, nếu bây giờ Vân Thiên Chân Quân ra tay với ông ta, có lẽ kết cục của ông ta cũng không khác gì bọn họ.
“Vân Thiên, lần này ông đột nhiên gây khó dễ, hơn nữa tu vi thực lực tăng vọt đến cấp bậc cảnh giới sử thi, có phải là nhờ Thiên Linh Bút hay không?”.
“Những việc ông làm có liên quan đến Đại Thiên Cung đúng không?”.
Trong lúc ông ta nói thì đã bước lên trước một bước, đứng trước mặt Diệp Thiên.
Cùng lúc đó, bàn tay chắp sau lưng của ông ta ra dấu “rút lui” với Diệp Thiên.
Nhìn động tác của Bạch Viêm Minh, đệ tử của Tứ Tượng Tông càng thêm tuyệt vọng, dâng lên cảm giác bất lực sâu đậm. Đương nhiên bọn họ hiếu, bây giờ Bạch Viêm Minh hỏi như vậy chỉ là đang cố ý kéo dài thời gian, để Diệp Thiên có thể dẫn theo những người còn lại trong Tứ Tượng Tông rút lui.