Chương
“Cậu lại đỡ được đòn tấn công của tôi? Diệp Lăng Thiên, cậu thật sự khiến tôi bất ngờ đấy!”.
Diệp Thiên hoạt động ngón tay một chút, tiếng xương cốt răng rắc không ngừng truyền ra, xua tan cảm giác tê dại trên cánh tay vừa rồi.
Cậu nhìn chằm chằm Vân Thiên Chân Quân, miệng lẩm nhẩm. Giờ phút này mỗi một tế bào, mỗi một tấc cơ bắp trên người cậu đều được điều chính đến trạng thái cao nhất.
Phệ Thiên Thần Thể, khởi động!
Khoảnh khắc Phệ Thiên Thần Thể khởi động, da dẻ cậu tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, giống như thần tiên giáng trần. Không chỉ như vậy, sau khi Phệ Thiên Thần Thể khởi động, ngón tay bên tay phải cậu hơi cong lại, giống như nắm vật gì đó trong không trung. Tiếng quát khẽ của cậu cũng theo đó truyền đến.
“Tinh Thần Hóa Vật!”.
Mọi người chăm chú nhìn lại. Trong tầm nhìn của bọn họ, một thanh kiếm ánh sáng tỏa ra màu xanh sẫm chói mắt đang dần dần ngưng tụ giữa lòng bàn tay của Diệp Thiên.
Diệp Thiên nắm kiếm ánh sáng trong tay, mái tóc đen tung bay, giống như ma thần tại thế, đối diện với Vân Thiên Chân Quân.
“Đây là thanh kiếm được tạo ra bằng sức mạnh tinh thần của tôi, tên là “Thánh Hồn”!”.
“Hôm nay, tôi sẽ dùng máu của sử thi mở niêm phong cho nó!”.
Kiếm quang trong tay Diệp Thiên tập trung lại và dần kéo dài ra. Cuối cùng tạo thành một thanh kiếm toàn diện màu lam lấp lánh.
Thanh kiếm này dài ba thước ba tấc, toàn bộ là màu lam, phát ra làn sóng dao động thần bí, không ít ánh mắt nhìn chăm chăm về phía thanh kiếm này và cảm thấy hoang mang. Dường như ma lực kỳ lạ trên thanh kiếm có thể khiến người ta bị thu hút và không thể nào rời mắt được.
Thanh kiếm này trước đó Diệp Thiên chưa từng sử dụng. Đây cũng là tuyệt kỹ thần diệu mà đột nhiên cậu nghĩ ra sau vô số luân hồi sinh tử.
Bởi vì cậu đã mất đi Phệ Thiên Huyền Khí, không thể nào vận dụng Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm nên cậu phải hình thành một chiêu thức mới để thay thế cho Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm. Như vậy, thì mới có thể đấu được với Thiên Luân.
Cậu vốn định dùng tuyệt kỹ này với Thiên Luân, thật không ngờ hôm nay lại dùng đối với Vân Thiên Chân Quân.
“Đây là thanh kiếm được tạo ra từ lực tinh thần sao?”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Bạch Viêm Minh tái mặt và cảm thấy không dám tin. Còn Thiên Vân Chân Quân thì cũng co đồng tử, rõ ràng là ông ta cũng bất ngờ.
Lực tinh thần cũng chính là thần hồn mà người tu tiên hay nói tới. Đây là một loại sức mạnh huyền diệu không rõ ràng. Nó giống như chân lực, đều không có hình thế cố định. Khi vận dụng thì có thế tạo thành vô số hình hài và rắn như thế chất, thế nhưng lại không phải phải là thực thể, sau khi thành hình trong một thời gian ngắn thì nó cũng sẽ biến mất.
Thế nhưng lúc này ông ta cảm thấy thanh kiếm màu lam trong tay Diệp Thiên đúng là một thực thể thực sự. Nói cách khác, lực tinh thần của Diệp Thiên đã tạo ra một thực thể nhìn thấy được, sợ thấy được và không chỉ duy trì trong một thời gian ngắn.
Cao Chấn Tùng và Lạc Vô Cực bị thương nặng nhìn thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy không dám tin. Nhất là Cao Chấn Tùng, ông ta là tu sĩ tu luyện lực tinh thần. Lực tinh thền hiện tại của ông ta cũng đã đạt tới thiên thần đỉnh phong, có thể nói là một trong những tu sĩ có uy quyền nhất trong tiểu thế giới.