Chương
“Ồ?”.
Ánh mắt của Vân Thiên Chân Quân dừng trên người Diệp Thiên, không có vẻ gì là bất ngờ.
“Cậu đã thấy rõ thực lực của tôi hiện nay rồi đấy, cậu còn dám khiêu chiến với tôi sao?”.
“Khiêu chiến?”.
Diệp Thiên mỉm cười, khinh thường nói: “Cho dù là Thiên Luân có đích thân đến đây cũng không thể khiến tôi lùi bước, chỉ dựa vào kẻ có khí tức không ổn định như ông đủ tư cách sao?”.
“Thú vị!”.
Vân Thiên Chân Quân không giận mà cười, nhưng trên mặt đã dâng lên sự lạnh lẽo, sát ý mạnh mẽ cuốn tới lần nữa, uy áp mênh mông giống như thủy triều tràn về.
“Nếu cậu đã không biết điều như vậy thì để tôi cho cậu xem sự chênh lệch chân chính giữa cảnh giới sử thi và cảnh giới truyền thuyết!”.
ông ta dứt lời, đột nhiên giơ tay lên, đứng từ xa tung ra một chỉ hướng tới Diệp Thiên.
‘Phụt!”.
Trong không khí vang lên tiếng không gian bị xé rách. Không gian méo mó, hiện ra một lối đi to bằng bàn tay, trải thẳng từ trước mặt Vân Thiên Chân Quân đến trước ngực Diệp Thiên.
Cảnh này khiến cho Bạch Viêm Minh cứng đờ mặt, lập tức kêu lên: “Cẩn thận!”.
Các tu sĩ cao thủ khác trong Tứ Tượng Tông cũng tái mặt, vẻ mặt vô cùng rầu rĩ.
Hai vị có sức chiến đấu cấp bậc môn chủ đã bị Vân Thiên Chân Quân đánh bại bằng một chỉ, bọn họ cảm thấy có lẽ Diệp Thiên cũng khó thoát khỏi kết cục thất bại và chết.
“Hừ!”
Cảm nhận được chỉ phong ập đến trước mặt, ngay cả không gian cũng rung chuyển kịch liệt dưới luồng áp lực này, Diệp Thiên không có biểu cảm gì, ngược lại nhếch mép cười.
Giây lát sau, cánh tay cậu rung lên, cơ thể có ánh sáng vàng nhàn nhạt hiện lên, đánh một quyền về phía lối đi không gian méo mó đó.
“Rầm!”.
Một tiếng động vang lên, sóng sức mạnh của một quyền lan ra xung quanh với bề mặt nắm đấm của Diệp Thiên làm trung tâm, xé rách bầu khí quyển. Bản thân Diệp Thiên cũng bị chấn động cả người, lùi về sau hai bước.
Nhưng nhiều người bàng hoàng phát hiện, lối đi không gian do luồng chỉ phong ấy xuyên thủng lại tan vỡ hoàn toàn dưới một quyền của Diệp Thiên, khôi phục hình dạng ban đầu. Chỉ phong cũng bị một quyền của Diệp Thiên đánh tan.
Vô số ánh mắt lần lượt lia về phía Diệp Thiên, có chấn động, có kinh ngạc, có không tin, tất cả đều có.
Không ai ngờ một chỉ của Vân Thiên Chân Quân lại bị Diệp Thiên đỡ được.
“Thằng nhóc này…”, vẻ mặt của Bạch Viêm Minh hơi thay đổi, thầm nhủ trong lòng: “Lần trước giao đấu với cậu ta, tôi đã cảm thấy cậu ta chưa dùng hết sức, bây giờ xem ra quả nhiên cậu ta còn giữ lại thực lực”.
Lúc này, các đệ tử Tứ Tượng Tông ở đằng sau ông ta không kìm được tiếng hoan hô. Một số đệ tử trước kia còn oán hận và mang thái độ căm thù với Diệp Thiên nay cũng đổi thái độ, trong lòng tràn đầy kì vọng vào Diệp Thiên.
‘Hả?”.
Vân Thiên Chân Quân thấy Diệp Thiên đỡ được đòn tấn công của mình, cũng phát hiện ra có chỗ không đúng, hai mắt khẽ nheo lại.