Chương
Diệp Thiên lúc này, cũng không khác gì lúc trước, vẫn để mình trần, nhưng không biết tại sao, Thi Mạc nhìn Diệp Thiên chăm chú trong chốc lát, trong lòng đột nhiên lại có chút sợ hãi.
Đó là cảm giác tâm phục của kẻ dưới dành cho người trên!
Ánh mắt Diệp Thiên sâu xa, cười nhẹ với Thi Mạc.
“Không cần phải đến mức thiêu đốt máu huyết của ông!”
“Đối phó với tên này, một mình tôi cũng đủ rồi!”
Giữa lòng bàn tay Diệp Thiên, một dòng khí xanh nhạt lan ra, tuần hoàn không nghỉ, giống như lúc trước, một luồng sức mạnh quen thuộc cuối cùng đã thức tỉnh!
Tim Thi Mạc run lên khi nhìn thấy Diệp Thiên chỉ cách mình trong gang tấc.
Trong cảm nhận của ông ta, lúc nãy, sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên đã cạn kiệt, khí tức cực kỳ yếu ớt, nhưng lúc này, Diệp Thiên lại hoàn toàn không hề hấn gì, hơn nữa, trên người cậu còn có thêm một luồng sức mạnh bá đạo và thần bí khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.
Nhưng ông ta không biết, trong lúc mình giao chiến với Thiên Luân, Diệp Thiên như đã đi hết một vòng từ sự sống đến cái chết, vào giây phút sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên khô cạn, cậu đã mất hết khả năng di chuyển, không cách nào phản ứng lại với những đòn tấn công từ Thiên Luân, bao gồm cả việc Thi Mạc ra tay, đỡ đòn giúp cậu bằng Trùng Ngục Phong cậu cũng không hề hay
biết.
Sự mệt mỏi khi mất hết sức mạnh tinh thần rất khó có thể diễn tả bằng lời, ngay cả sức mạnh cơ thể của Diệp Thiên cũng tạm thời mất đi thần năng vào thời điểm đó, uy năng của thần thể Thốn Thiên cũng chìm vào giấc ngủ cùng chủ nhân.
Diệp Thiên cảm thấy buồn ngủ vô cùng, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, thậm chí cậu còn không cử động nổi một ngón tay, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác mệt mỏi như thế.
“Đấy là cảm giác sau khi sức mạnh tinh thần bị cạn kiệt sao?”
Diệp Thiên nằm ngửa trên mặt đất và thầm lắc đầu.
Lúc này năm giác quan của cậu đã bị mất hết, cậu không cách nào cảm nhận được mọi thứ xung quanh, bất kể là thính giác, thị giác, khứu giác hay xúc giác, tất cả đều mất hết, cậu cứ như một người chết, chỉ có mình bộ não là vẫn còn có thể hoạt động.
“Mình đã thua rồi sao?”
Hình ảnh từng đối thủ mạnh cậu từng gặp thoáng qua trong đầu, dù đối thủ có mạnh đến mức nào thì cậu đều có thể đánh bại, hạ gục đối thủ dưới vó ngựa của mình.
Không biết từ lúc nào, mặc dù cậu không để tâm đến danh hiệu “đế vương bất bại” mà người đời gán cho mình nhưng trong tiềm thức của cậu, cậu cũng cho rằng bản thân không bao giờ bị đánh bại, dù gặp bất cứ đối thủ nào thì cậu cũng tự tin có thể phân cao thấp.
Nhưng hôm nay, sau khi thành danh trở về, thì đây lại là lần đầu tiên cậu nếm trải mùi vị của thất bại: “Thì ra mình cũng có lúc thất bại”.
Cậu thầm thở dài nhưng trong lòng lại không có chút cảm gì của sự hụt hẫng mà ngược lại cảm thấy bình thản hơn bao giờ hết.
Trong tám năm rèn luyện giữa sự sống và cái chết, cậu đã từng nếm trải quá nhiều đau khố và tuyệt vọng, trải qua vô số thăng trầm, những điều đó đã giúp cậu có được một tinh thần thép, một lần thất bại không thể nào làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu.