Chương
Nhưng lúc này, thứ mà cậu quan tâm không phải là sự thắng bại của bản thân mà là sự an nguy của đám người Thi Tú Vân.
Thiên Luân vô cùng bá đạo, đến cả chiêu kiếm tiêu hao hết sức mạnh tinh thần của cậu mà cũng không thể nào làm gã bị thương, trong thế giới rộng lớn này, dù là Thi Mạc thì cũng không thể nào là đối thủ của gã.
Nếu như mấy người Thi Tú Vân không bằng lòng chịu sự thống trị của Thiên Luân thì thứ đang chờ đợi họ chỉ có cái chết và sự diệt vong.
“Không được, mình không thế ngã xuống như vậy được”.
Trong lòng cậu vô cùng rối bời, biết mình không thế thắng được Thiên Luân nhưng cậu vẫn cố ép mình, dù cho không còn sức lực thì cũng nhất định phải ngăn cản Thiên Luân thêm vài phút để bọn Thi Tú Vân có thời gian rút lui.
Cậu muốn đứng dậy nhưng cảm giác mệt mỏi cực độ đã nhấn chìm lấy cậu, cơ thể cậu không thể nào động đậy được.
“Khốn kiếp”.
Cậu thầm hét lên vì không cam lòng.
“Lẽ nào sức mạnh của mình chỉ đến đó thôi sao?”
Vào giây phút đó, vô số những mảnh vụn ký ức hiện lên lại trong đầu cậu.
Lúc còn nhỏ, cậu bị Diệp Vân Long phế bỏ võ mạch, vứt ở nơi hoang dã, đấy là giai đoạn khó khăn nhất trong đời cậu, nhưng cậu vẫn có thể vượt qua được hết lần này đến lần khác, nhờ vào ý chí của bản thân mình, cuối cùng đã giữ được mạng sống.
Lúc ở Trung Đông, Hợp Chúng Quốc phái quân đặc chủng, xe tăng, máy bay chiến đấu liên tục ném bom cậu, trong hoàn cảnh khó khăn và nguy hiểm đó, cậu vẫn có thể thoát được vòng vây, phá tan cả ngàn quân.
Khi đánh nhau với đội thuyền của Hợp Chúng Quốc trên biển, Hợp Chủng Quốc dùng bom phá hủy oxy, Neil Wodos – thống soái của doanh trại tập trung chiến thần còn bố trí Hoàng Kim Chiến Thần Trận trên biển, phong ấn cậu dưới mặt biển, nhưng cuối cùng cậu cũng đã đánh tan chiến trận bằng sức mạnh của chính mình, quét sạch trại tập trung chiến thần.
Trong chuyến đi đến thế giới nhỏ, cơ thể của cậu đã bị hủy bới sự rối loạn trong dịch chuyển không gian nhưng cậu lại sống lại và tu thành Phệ Thiên Thần Thế, còn nắm giữ được rất nhiều sức mạnh không gian.
Tất cả những cảnh tượng đó lần lượt lướt qua mắt cậu, những hoàn cảnh đó có khác gì với hoàn cảnh của cậu lúc này?
“Không, mình vẫn chưa bị đánh bại”.
Mắt cậu khẽ động đậy, cuối cùng, cậu đã mở mắt ra một cách khó khăn và nhìn thấy cảnh tượng trên trời.
Trùng Ngục Phong cực lớn vắt qua bầu trời, Thi Mạc đứng phía trước điều khiển, ông ta đang giao đấu nảy lửa với Thiên Luân, chỉ với cảnh tượng đó thôi đã khiến ngọn lửa trong lòng cậu bùng cháy trở lại.
“Kẻ yếu đuối mới để người khác phải chiến đấu vì mình”.
“Mình không muốn làm kẻ yếu đuối, và cũng sẽ không bao giờ là kẻ yếu đuối”.
Lòng Diệp Thiên như dậy sóng, cậu thầm hét lớn lên. Chính vào lúc đó, đột nhiên, một luồng sức mạnh vô cùng quen thuộc đã trỗi dậy từ khắp tứ chi trăm cốt của cậu rồi nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.