Chương
Một lúc sau Cố Giai Lệ mới phản ứng lại. Cô không hề nhìn Cố Lăng Hiên lấy một cái, kéo cánh tay Diệp Thiên bước nhanh về phía chiếc Bentley.
Cố Lăng Hiên đi theo sau lưng Diệp Thiên. Nhìn động tác thân thiết của hai người, trong mắt cậu ta lóe lên tia sáng lạnh lẽo đáng sợ. Rõ ràng lời xin lỗi và gương mặt tươi cười vừa rồi chỉ là giả mà thôi.
Trên xe, Cố Lăng Hiên ngồi ở ghế lái phụ, còn Diệp Thiên ngồi cùng Cố Giai Lệ ở ghế sau. Hai người không quan tâm đến Cố Lăng Hiên và tài xế, chỉ chăm chăm ngắm cảnh hai bên đường, nói cười vui vẻ, khiến Cố Lăng Hiên càng khinh miệt không thôi.
“Ngu ngốc, lâu đài nhà họ Cố là nơi nào, sao có thể để một kẻ xoàng xĩnh như anh đến đó được?”.
“Tới đó anh sẽ biết thế nào gọi là biết khó mà lui!”.
Cậu ta âm thầm lắc đầu, từ đầu cậu ta đã không xem trọng Diệp Thiên.
Cậu ta là con cháu trực hệ của nhà họ Cố, mặc dù trên cậu ta còn có một người anh trai, nhưng cậu ta cũng tính là một trong hai người con trai độc nhất của nhà họ Cố thế hệ này, địa vị của cậu
ta ở Tây Âu có thế so sánh với hoàng thân quốc thích. Còn Diệp Thiên, tuy ăn mặc nghiêm chỉnh, nhưng mái tóc bạc cộng thêm vẻ ngoài bình thường, trông giống hình tượng “smart” lôi thôi lếch thếch ngày xưa, không hề có khí chất gì, sao có thể lọt vào mắt của một cậu chủ nhà họ Cố như cậu ta được chứ?
Xe Bentley đi về phía Tây, đến một khu nhà ở xa hoa lộng lẫy nhất Luân Thành, Cung điện Kensington.
Nơi này hội tụ gần bảy mươi, tám mươi phần trăm nhà giàu có đỉnh cao ở Luân Thành, căn biệt thự liên thể khí thế nhất, hoành tráng nhất trong đó là thuộc về nhà họ Cố.
Từ khi nhà họ Cố quật khởi tới nay luôn chiếm cứ nơi này, vì vậy nơi này được những người thuộc giới thượng lưu Tây Ầu gọi là lâu đài nhà họ Cố.
Lâu đài nhà họ Cố có diện tích ít nhất cũng mấy nghìn mét vuông, gồm sáu căn biệt thự độc lập và một khu nhà ở phục cổ. Mỗi một tòa kiến trúc đều được thiết kế tinh xảo, đậm chất Hoa Hạ cổ xưa, nhiều nơi điểm xuyết chủ yếu đều được khảm vàng và đá quý, có thể nói là đầu tư rất lớn.
“Nhà họ Cố cũng xa hoa, phú quý thật!”.
Nhìn thấy hình ảnh này, Cố Giai Lệ không có phản ứng gì, nhưng Diệp Thiên lại bình thản lên tiếng, không rõ vui hay giận.
Cố Lăng Hiên nghe vậy, trong lòng lại không khỏi khinh bỉ. Cậu ta cảm thấy Diệp Thiên đúng là kẻ quê mùa chưa trải đời.
Bentley đi thẳng một đường tới lâu đài nhà họ Cố, không gặp trở ngại gì, cuối cùng dừng trước một căn biệt thự độc lập lớn nhất.
“Đi thôi chị họ, em dẫn chị đến đại sảnh, bây giờ chắc là ông nội và bác cả đều đang ở đó”.
Cố Lăng Hiên xuống xe trước, đi phía trước dẫn đường cho hai người.
Vừa đi được vài bước, một đôi nam nữ thanh niên sóng vai nhau bước tới.
Người nam cao to tuấn tú, tóc vàng mắt xanh, gương mặt của người phương Tây điển hình.
Còn người nữ thì vô cùng xinh đẹp, vóc dáng cao gầy mảnh khảnh, gương mặt rất đẹp, có chút tương tự với cố Giai Lệ. Cô ta mặc áo sơ mi nữ giản dị, phối hợp với quần ống suông sọc trắng đen,
đơn giản hơn người đàn ông phương Tây đi bên cạnh cô ta nhiều, nhưng lại không hề che đi khí tức cao quý trên người cô ta.
Dù là gương mặt hay khí chất người con gái này đều không hề thua kém Cố Giai Lệ.
“Xin hỏi là chị họ Giai Lệ phải không?”.