Chương
Cô gái trẻ tuổi nhìn đến Cố Giai Lệ ngay cái nhìn đầu tiên, nở nụ cười mỉm. Trên người cô ta tràn đầy khí chất của một người lãnh đạo, khiến người ta tin phục, ngay cả Cố Giai Lệ cũng âm thầm thán phục.
“Tôi là Cố Giai Lệ, xin hỏi cô là…”.
Cô gái trẻ tuổi cười tươi hơn, giọng nói nhẹ nhàng, mang phong thái của một cô gái mạnh mẽ.
“Em là Cố Tử Kỳ!”.
“Chị Giai Lệ, lần đầu gặp mặt, tính ra chị có thể gọi em là em họ”.
Cố Giai Lệ lại không nhận lá bài tình cảm này.
“Chào cô Cố!”.
Cô mỉm cười lịch sự, trả lời Cố Tử Kỳ.
Cố Tử Kỳ biết khoảng cách giữa Cố Giai Lệ và nhà họ Cố, cô ta không hề để tâm, chỉ đưa tay ra dấu mời.
“Chị Giai Lệ, ông nội bảo em ra đón chị”.
“ông đang ở phòng làm việc đợi chị”.
Nghe vậy, Cố Giai Lệ ngẩn người.
Cô vừa mới đến nhà họ Cố, ông cụ Cố đã muốn gặp cô nhanh vậy sao?
Trong lúc Cố Giai Lệ do dự không quyết, không biết nên đáp lại thế nào, Diệp Thiên bỗng tiến lên một bước, đứng trước mặt cô.
“Nếu Cố Hoài Cổ đã muốn gặp em thì em đi gặp ông ấy đi, xem ông ấy muốn nói gì”.
Diệp Thiên vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Bọn họ không ngạc nhiên khi Diệp Thiên biết tên của Cố Hoài Cổ, dù sao Cố Hoài Cổ cũng là nhà quyền quý đỉnh cao trong giới thượng lưu ở Tây Âu. Mặc dù bây giờ tuổi ông ta đã cao, ít khi tham dự những trường hợp tụ hội của những người nối tiếng, nhưng số người biết đến tên của Cố Hoài Cổ lại không hề ít.
Mọi người kinh ngạc là vì thái độ của Diệp Thiên. Khắp Tây Âu này, trong thế hệ trẻ tuổi không ai có tư cách gọi thẳng tên của Cố Hoài Cổ, nhưng qua lời của Diệp Thiên lại nghe như Cố Hoài Cổ không phải là trụ chống trời của nhà họ Cố, không phải là nhân vật truyền kỳ ở Tây Ầu, mà chỉ là một ông lão bình thường vậy.
Mọi người sửng sốt trong giây lát,
Cố Lăng Hiên bỗng lên tiếng, mắt đã ánh lên lửa giận.
“Tên kia, anh là cái thá gì, tên của ông nội tôi là để anh gọi như vậy sao?”.
Xưa nay ở nhà họ Cố, cậu ta kính trọng Cố Hoài Cổ nhất, xem ông ta như mục tiêu cả đời của mình, lấy đó làm động lực. Nhưng một kẻ tầm thường, không có tên tuổi gì đi bên cạnh Cố Giai Lệ lại dám gọi thẳng tên của Cố Hoài Cổ, khiến cậu ta cực kì tức giận. Nếu không phải Cố Giai Lệ ở ngay đây, cậu ta không muốn làm hỏng chuyện lớn của nhà họ Cố thì đã nổi trận lôi đình với Diệp Thiên lâu rồi.
Cố Tử Kỳ cũng nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt lạnh lùng. Cô ta rất hiếu kì, một thằng nhóc bề ngoài bình thường này rốt cuộc lấy đâu ra can đảm như vậy?
Đối diện với lửa giận của Cố Lăng Hiên, Diệp Thiên lại không phẫn nộ hay uất hận gì. Cậu nhìn lướt qua Cô’ Lăng Hiên, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nhà họ Cố phát triển ở Tây Âu gần hai trăm năm, được gọi là gia tộc trăm năm, không ngờ lại đào tạo ra một kẻ hậu bối như thế này, đúng là khiến người ta thất vọng”.