Chương
Cậu đột nhiên hiểu ra, Phệ Thiên Huyền Lực sẽ thay đổi theo tâm trí của cậu, ngoài việc có tác dụng như cũ đối với cậu thì đối với những người khác, đã mất đi công dụng trị liệu. Phệ Thiên Huyền Lực lúc này chỉ còn sự chết chóc và cuồng loạn.
Cuối cùng cậu cũng ý thức được rằng, Phệ Thiên Huyền Lực trong cơ thể đã xảy ra sự thay đổi mà trước giờ chưa từng có, không thể được gọi là Phệ Thiên Huyền Lực nữa mà nên gọi là Phệ Thiên Ma Lực. Lí Thanh Du điều chỉnh lại và tĩnh dưỡng tầm mười phút thì mới mở
mắt ra. Diệp Thiên vẫn chưa rời đi, bởi vì cậu vẫn còn nghi ngờ và muốn nhờ Lí Thanh Du giải đáp.
“Cảm ơn ơn cứu mạng của đế vương!”
Lí Thanh Du đứng dậy, chắp tay cung kính trước Diệp Thiên.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó hỏi: “Tôi muốn biết tại sao mọi người lại ở đây?”
Lí Thanh Du nghe thấy vậy lập tức lắc đầu: “Tôi cũng không biết”
“Tôi vốn cùng Kỷ Nhược Yên tạo thành một đội tới Tây Ảu cọ xát nhưng trên đường tới Tây Âu, khi đi qua một thôn nhỏ thì đột nhiên bị một luồng sức mạnh vô hình hút vào. Khi chúng tôi bừng tỉnh lại thì đã ở giữa khu rừng này rồi!”
“Chúng tôi đã đi lòng vòng trong này nửa tháng rồi. Nhưng tới bây giờ vẫn chưa ra được. Muốn bay lên nhưng đã bị một sức mạnh thần kỳ nào đó kiểm soát khiến chúng tôi chí có thể đi bộ!”
“Hôm nay còn gặp phải sự vây giết của đám bọ cạp. Nếu không phải đế vương xuất hiện kịp thời thì chúng tôi e rằng…”,
Nghe Lí Thanh Du nói vậy, Diệp Thiên cuối cùng cũng hiểu ra . Mấy người Lí Thanh Du không hề chủ động tới hang ma phương Tây mà bọn họ vô tình bị hút vào khu vực cửa ra vào của nơi đây.
Điều này cũng có thể giải thích tại sao khu vực Tây Âu thường xuyên xuất hiện trường hợp người, thuyền biến mất một cách kỳ lạ. Sau khi suy nghĩ thì cậu đợt nhiên chỉ về phía người thanh niên tóc vàng.
à?”
“Người đó cũng đi theo mọi người
Lí Thanh Du không biết tại sao Diệp Thiên tự dưng lại hỏi vấn đề này, nhưng cô gái chỉ lắc đầu.
“Rivers là sau khi chúng tôi tới đây mới gặp. Cậu ấy là một truyền nhân của một gia tộc võ đạo ở phía Nam của Tây Âu. Giống chúng ta, cậu ấy cũng vô tình tới đây!”
“Chúng tôi đang tìm cách ra khỏi khu rừng này, sau khi gặp nhau chúng tôi đã cùng đồng hành!”
“Vậy sao?”
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bỗng bật cười.
“Mọi người đúng là muốn tìm cách ra khỏi đây nhưng cậu ta chưa chắc đã hi vọng mọi người ra được!”
“Để mọi người mắc kẹt ở đây mới là mục đích của cậu ta!”
Diệp Thiên vừa dứt lời thì liếc nhìn thanh niên Rivers với ánh mắt sắc lạnh.
“Không cần giấu diếm nữa, hiện nguyên hình đi!”
“Cậu hiện nguyên hình đi”
Ánh mẳt Diệp Thiên lấp láy nhìn chăm chăm người thanh niên tóc vàng mang theo vẻ chế giễu.
Nghe thấy vậy, Lí Thanh Du Và Kỷ Nhược Yên đều tái mặt và cảm thấy nghi ngờ.
Người thanh niên tóc vàng cũng ngạc nhiên, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười và chắp tay trước Diệp Thiên.