Chương
“Vị đại nhân này, cậu đang nói gì vậy? Nguyên hình gì chứ?”
“Sao tôi không hiểu”
Cậu ta làm ra vẻ vô tội, dường như tỏ ra không hiểu lời nói của Diệp Thiên.
“Cậu nói gì cơ?”
Diệp Thiên khẽ cười: “Mặc dù cậu làm ra vẻ không có gì thật, ngay cả khí tức và bề ngoài cũng giống hệt con người, thậm chí là nếu tôi không quan sát kỹ thì sẽ không thể nhận ra được thân phận thực sự của cậu nhưng đồ giả đương nhiên là giả, vẫn để lại dấu vết thôi!”
Diệp Thiên tiếp tục nói: “Cậu không phải bất ngờ có mặt ớ đây mà là thứ vốn ở sẵn đây rồi!”
“Gặp hai người bọn họ cũng không phải là trùng hợp mà do cậu cố tình làm vậy. Mặc dù không biết mục đích cuối cùng của cậu là gì nhưng tôi nghĩ cậu sẽ từng bước đưa họ vào trong mê trận, đến cả đám bọ cạp xuất hiện cũng rất có khả năng là do cậu giở trò!”
“Vừa rồi nếu như tôi không ra tay thì hai cô gái có lẽ cũng sẽ vẫn bình an vô sự, bởi vì đến cuối cùng cậu sẽ cứu hai người họ, thậm chí còn sử dụng chút khổ nhục kế để có được sự tín nhiệm của bọn họ. Tôi nói có đúng không?
Từng câu từng chữ của Diệp Thiên vang lên với vẻ thản nhiên. Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên mặc dù cảm thấy hoang mang nhưng vì tin tưởng Diệp Thiên nên hai người bọn họ cũng đều bước về phía cậu.
Thấy hành động của hai cô gái, người thanh niên tóc vàng tỏ ra giận dữ nhưng nhanh chóng giấu nhẹm đi biểu cảm đó. Cậu ta chỉ cười khổ lắc đầu với Diệp Thiên và xua tay: ‘Vị đại nhân này, tôi thật sự không hiểu cậu đang nói gì. Tôi và cô Lý, cô Kỷ cũng giống nhau, đều vô tình bị út vào hang ma phương Tây khi đang luyện võ ở Tây Âu, tôi…”
Nói đến đây người thanh niên như nhớ ra điều gì lập tức dừng lại. vẻ mặt Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên cũng trở nên bàng hoàng.
“Không nói được nữa à?”
Diệp Thiên cười lạnh lùng: “Hai người bọn họ bất ngờ mắc kẹt ở đây, không hề biết bên trong có gì!”
“Cậu cũng nói y vậy, thế mà trong câu nói của cậu lại xuất hiện “hang ma phương Tây’. Tới bây giờ cậu vẫn còn giả vờ à?”
Lý Thanh Du và Kỷ Nhược yên nhìn ánh mắt trở nên phức tạp của người thanh niên tóc vàng. Bọn họ không ngờ, người bạn đồng hành nửa tháng của mình lại có một bộ mặt khiến người khác không biết như thế, lại mang một mục đích không thể nói ra như vậy.
Nếu hôm nay Diệp Thiên không xuất hiện thì bọn họ vẫn còn bị dắt mũi ở đây. Nghĩ tới đây, cả hai người cảm thấy ớn lạnh và sợ hãi.
Người có thể hóa thành hình người, điều khiển loài khác như bọ cạp, giấu diếm bọn họ thật khủng khiếp. Nếu như không phải Diệp Thiên vạch trần thì hậu quả thật khó lường.
Người thanh niên tóc vàng nhìn Diệp Thiên một lúc lâu sau đó rũ bỏ lớp mặt nạ và bật cười.
“Ha ha!”
“Thật không ngờ một con người lại có thể nhận ra được lớp hóa trang của tôi. Tôi rất muốn biết cậu làm thê nào đế nhận ra tôi”.
Cậu ta người không hẳn là người, ma không hẳn là ma. Mà là một loại khác biệt được sinh ra trong môi trường đặc biệt của hang ma phương Tây, có thể thiên biến vạn hóa, bắt trước hình dạng của vạn vật, bất luận là khí tức hay là động tác thì đều giống y hết bản gốc. Dù tu vi của bản gốc mạnh hơn thì người khác cũng khó phát hiện được là cậu ta đang hóa trang.
Thế mà Diệp Thiên chỉ tiếp xúc chưa tới mười phút là đã vạch trần khiến cậu ta vô cùng ngạc nhiên.
“Thực ra phân biệt ra rất đơn giản, bởi vì cậu không quen tôi!”
Diệp Thiên tỏ ra bình tĩnh và thản nhiên nói.