Chương
“Hôm nay cậu có thể chết mà nhắm mắt được rồi”.
“Ma Huyết Phí Đằng à?”
Nghe thấy lời nói của Cụ Phong Ma Vương, cô gái xinh đẹp lại đanh mặt, biểu cảm trở nên nghiêm trọng hơn với vẻ cảnh giác cao độ.
“Ma Huyết Phí Đằng” vẫn là hình thái cuối cùng của Ma Đồng Biến và cũng là hình thái mạnh nhất của hắn. Dù cô ta đã đi theo Cụ Phong Ma Vương năm mươi năm thì cũng chưa từng thấy hắn thi triển bao giờ.
Cô gái nhìn qua Diệp Thiên với vẻ lo lắng. Đối diện với Cụ Phong Ma Vương đủ các loại hình thái thì Diệp Thiên còn khả năng chiến thắng không?
Ở phía trước, Cụ Phong Ma Vương đã hóa thành một người khổng lồ năm mét một mắt. Tay hắn cầm chiến đao, lớp da toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy giáp màu đen mang theo sự uy nghiêm, thần bí. Khí tức sức mạnh đương nhiên mạnh hơn biến thứ nhất rất nhiều.
“Ma Phong Động Thủ!”
Đúng lúc này Cụ Phong Ma Vương bước lên trước, bàn tay được lớp vảy giáp bao bọc xoay về phía Diệp Thiên.
“Rầm rầm!”
Gió bỗng nổi lên cuồn cuộn với những cột lốc xoáy dài hàng chục thước. Những nơi luồng gió đi qua, mọi vật đều bị cuốn bay. Đến cả những bức tường xung quanh mà cung cũng bị cuốn tung và vỡ nát.
Đây chính là sức mạnh của Cụ Phong Ma Vương. Hắn vẫn là ma khí tạo thành, là người có năng lực siêu nhiên nguyên tố gió. Từng động tác của hắn mang theo sự kiểm soát khí lưu, dẫn chuyển lốc xoáy. Thực lực của hắn cộng với ma khí ngợp trời khiến cho lực phá hủy vạn vật càng trở nên dễ dàng hơn.
Rất nhiều yêu quái ma vật của Đông Ma Vực đều lùi ra xa, đứng phía sau Cụ Phong Ma Vương. Còn hắn mặc kệ sự sống chết của kẻ khác, chỉ bành trướng sức mạnh. Cơn lốc xoáy trên đầu càng lúc càng lớn. Giữa cơn lốc là một chưởng ấn che cả không gian xuất hiện.
Ma cung rộng lớn vẫn chỉ có Cụ Phong Ma Vương sai khiến kẻ khác. Hắn tiêu tốn hàng chục năm mới xây dựng được nơi đây. Vậy mà lúc này, một cơn lốc xoáy của ông ta giáng xuống đã khiến toàn bộ chính điện bị tiêu hủy. Hắn không hề do dự hay đau lòng. Đối với hắn mà nói, mọi thứ đều có thể xây dựng lại. Nhưng một kẻ địch như Diệp Thiên thì phải giết chết.
Rầm!
Cơn lốc ập tới mang theo chưởng ấn chứa đầy ma khí. Diệp Thiên và cô gái xinh đẹp đứng đó, bụi cát bay mùi mịt tối tăm mặt mũi.
Đôi mắt Diệp Thiên không hề dao động, Dưới áp lực của cơn lốc, cậu siết một tay hướng về phía cô gái. Phệ Thiên Huyền Lực màu đỏ lập tức dâng lên bao trùm lên cô gái hình thành một lớp màng hình tròn bảo vệ đẩy cơn lốc ra bên ngoài.
Làm xong, Diệp Thiên mới nhìn về phía cơn lốc đang tới dần.
“Ầm!”
Không gian trên đầu Diệp Thiên bỗng trở nên méo mó. Từng đường lực tinh thần hiện ra, tạo thành một tấm bình phong mà mắt thường có thể nhìn thấy được trong hư không. Cơn lốc khổng lồ vừa tiếp xúc với lớp bình phong bằng lực tinh thần thì giống như lửa gặp phải nước, phát ra tiếng kêu xèo xèo như bốc hơi.
“Phụt!”
Tiếng nổ sắc bén vang lên. Cơn lốc điên cuồng đã bị lực tinh thần ngăn lại và biến hình thành một bàn tay ma khí khổng lồ.