Chương
Bàn tay ma khí phá cơn lốc, năm ngón tay hợp lại đè xuống. Có thể cảm nhận được sức chèn ép nặng nề trên tấm bình phong.
“Ầm!”
Âm thanh nặng nề vang lên. Cả ma cung đều dao động mãnh liệt. Sức mạnh va chạm dư thừa khiến cho lớp kiến trúc đổ rào rào. Từng đường nứt hiện ra trên nền đất.
Dưới đòn tấn công, một nửa ma cung trở thành phế tích. Diệp Thiên và cô gái xinh đẹp lúc này cũng bị nhấn chìm trong bụi mù.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, rất nhiều yêu ma quái vật đều quỳ phụp xuống đất.
“Uy lực của Ngộ Vương vô địch thiên hạ!”
Đối với họ mà nói, Diệp Thiên đã đủ mạnh rồi. Chỉ đáng tiếc với hình thái hoàn thiện của Cụ Phong Ma Vương thì cậu vẫn không phải là đối thủ của hắn.
“Đồ con người ngu ngốc!”
Không ít yêu ma quái vật thầm cười lạnh. Thế cục sáu yêu bốn ma của hang ma phương Tây đã tồn tại và duy trì gần ngàn năm rồi sao một con người có thể phá vỡ được chứ?
Cụ Phong Ma Vương xuất chưởng sau đó thu tay lại, chiến đao để sau lưng, khịt mũi với vẻ lạnh lùng.
Với biến hình hoàn thiện của hắn, hắn chỉ cảm thấy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình. Trước đó hắn cảm thấy không thể nhìn thấu Diệp Thiên.
Nhưng giờ thì hắn cảm thấy rằng hắn mới chính là vị vua tuyệt đối của Đông Ma Vực.
Đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên từ trong đám bụi vọng lại.
“Hình thái hoàn thiện của ông cũng chỉ đến vậy thôi sao?”
Cụ Phong Ma Vương lập tức co đồng tử. Đám yêu ma quái vật xung quanh cùng đều tái mặt và quay đầu nhìn.
Khi lớp bụi lắng xuống và biến mất, một nam một nữ lại xuất hiện.
Diệp THiên chắp tay sau lưng, còn cô gái xinh đẹp vẫn được bảo vệ trong lớp ánh sáng màu đỏ. Trên đầu hai người, bàn tay ma khí đã bị khựng lại trên đỉnh đầu, khi chỉ còn cách họ có nửa centimets. Nó không thể nào tiếp xúc thÊm được nữa.
Bức bình phong bằng lực tinh thần cực mạnh vẫn nằm ngay trên đầu Diệp Thiên. Dù cậu có bị bàn tay ma khí tấn công trực diện thì cũng không hề hấn gì.
“Lực tinh thần?”
Cụ Phong Ma Vương đanh mắt, con mắt duy nhất ánh lên vẻ kinh ngạc. Trước đó hắn đã cảm nhận được sự dao động của lực tinh thần nhưng không hề cho rằng lực tinh thần của cậu có thể đạt tới mức chặn đứng bàn tay ma khí của hắn. Vậy mà lúc này lực tinh thần của Diệp Thiên đã có thể đánh bại bàn tay ma khÍ, còn cậu thì không bị hề hấn gì.
“Phá!”
Đôi mắt Diệp Thiên sáng như sao. Giọng cậu vang lên. Bức bình phong lập tức dâng lên, bao trùm cả ma khí bên trong sau đó điên cuồng ép chặt. Bàn tay ma khí không còn sự hỗ trợ bèn bị lực tinh thần ép nhỏ tới nứt vỡ và cuối cùng tạo thành những đốm sáng màu đen bay khắp không gian.
Cảnh tượng đó khiến cho đám đông há mồm trợn mắt, biểu cảm bang hoàng.
Cụ Phong Ma Vương đứng ngây ra tại chỗ. Đôi mắt hắn tối đi vài phần: “Thật không ngờ cậu là thần võ song tu!”
Giọng điệu của hắn không hề tỏ ra tán thưởng mà chỉ ngập tràn sát ý.