Chương
“Có một số chuyện không tiện nói cho các đệ tử biết, lẽ nào đến tôi cũng không tiện hay sao?”, sau sự kiện Diệp Thiên “giết” xong Thiên Luân, Tứ Tượng Tông liền trở thành môn phái mạnh nhất ở tiểu thế giới, thực lực của Tứ Tượng Tông cũng đã đạt đến đỉnh cao, toàn bộ Tứ Tượng Tông từ trên xuống dưới đều đang hò reo vui mừng.
Nhưng cảnh tượng tốt đẹp này lại không kéo dài lâu, sau khi Thi Mạc trở về từ Tam Nhất Môn, Tứ Tượng Tông liền rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ, khiến cho mọi người trong môn phái vô cùng căng thẳng, thậm chí các đệ tử cũng không dám bước chân ra khỏi môn phái.
Thi Mạc lại không hề đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho điều này, thế nên mới khiến Bạch Viêm Minh cảm thấy khó hiểu.
Cảm nhận được sự bất mãn trong giọng điệu của Bạch Viêm Minh, Thi Mạc liền suy nghĩ một lúc, sau đó thở dài.
“Cậu Viêm Minh, sở dĩ tôi đặt môn phái trong tình trạng báo động là để đề phòng sự cố xảy ra!”
“Tôi không nói cho mọi người hay thậm chí cả cậu biết nguyên nhân là bởi vì tôi cũng chưa dám chắc, nên mới không dám khẳng định lung tung!”
“Nếu như tôi nói với tất cả mọi người về phán đoán của mình, đừng nói là Tứ Tượng Tông, mà cả tiểu thế giới cũng sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn tột độ!”
Bạch Viêm Minh hiểu tính cách của Thi Mạc, lúc này nghe giọng điệu của Thi Mạc có chút sợ hãi trong đó, liền nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này có lẽ còn hơn ông ta tưởng tượng.
“Có liên quan đến sự biến mất của toàn bộ Tam Nhất Môn sao?”, ông ta dừng lại, sau đó hỏi lại: “Lần này đến núi Băng Linh, rốt cuộc ông đã phát hiện được gì?”
Thi Mạc nhìn về phía xa, thở phào nhẹ nhõm, sau đó trầm giọng nói: “Cậu từng nghe nói đến Hổ Ma Thánh Đế chưa?”
“Hổ Ma Thánh Đế?”, vừa nghe thấy danh xưng này, đồng tử của Bạch Viêm Minh lập tức co rút lại.
“Ông đang nói gì vậy, lẽ nào lại là Hổ Ma Thánh Đế có ý định xưng bá ở tiểu thế giới chín trăm năm trước, là kẻ đã ra lệnh cho người tu ma và được nhắc đến trong ghi chép của môn phái sao?”
“Đúng vậy!”, Thi Mạc gật đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
“Lần này khi đến núi Băng Linh, tôi đã cảm nhận được khí tức của Hổ Ma Thánh Đế!”, “Cái gì?”, vẻ mặt của Bạch Viêm Minh lại lần nữa chấn động, ông ta nói với vẻ không tin: “Làm sao có thể? Hổ Ma Thánh Đế và thống soái cũng như đám người tu ma của hắn chẳng phải đã bị năm trăm người tu tiên giết sạch rồi sao? Trận chiến đó cũng có sự tham gia của lão tông chủ, chắc ông phải là người chứng kiến tận mắt mới phải, lẽ nào hắn ta chưa chết ư?”
Thi Mạc lắc đầu: ” Hổ Ma Thánh Đế đã chết là thật, nhưng…”
“Sau cái chết của Hổ Ma Thánh Đế, người chịu trách nhiệm xử lý thân xác và pháp khí của hắn chính là Thiên Luân!”
Nghe xong lời của Thi Mạc, sắc mặt của Bạch Viêm Minh lập tức sững lại, dường như ông ta đã nghĩ ra điều gì đó, đồng tử đột nhiên giãn to.
“Chẳng lẽ….”
Ông ta còn chưa kịp nói gì thì hồi chuông cảnh báo của Tứ Tượng Tông đột nhiên vang lên, hai người ngay lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một luồng ánh sáng trực tiếp phát ra từ tầng áp mái trung tâm của Tứ Tượng Tông, một dòng văn tự phồn thể hiện ra trước mặt bọn họ.
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Thần Ý Môn, Lưu Vân Tông, Long Tượng Tông, tất cả đều đã biến mất rồi ư?”