Chương
Ngay khi bọn họ đang kinh hãi, bầu trời phía xa đột nhiên có một cột ma khí đen kịt bốc lên! Kiếp nạn của tiểu thế giới cuối cùng cũng bắt đầu!
“Xoẹt!”, trên bầu trời xa xăm, một cột ma khí đen kịt đánh lên, đập tan hư không, một dao động đầy tà khí lập tức lao về phía Tứ Tượng Tông, làm cho Tứ Tượng Tông mơ hồ không biết gì, đây chính là tình huống không thể lường trước được.
“Có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Bạch Viêm Minh lập tức chấn động, nhìn chằm chằm vào cột ma khí đen kia, từ khi nổi danh trong tiểu thế giới mấy trăm năm qua, ông ta chưa từng cảm nhận được dao động nào quỷ dị như vậy, giống như một ngọn lửa hung hãn muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.
“Đó là… ma khí?”
Thi Mạc cau mày, lẩm bẩm trong miệng.
Ông đã hơn chín trăm tuổi mà vẫn chưa từng tiếp xúc với thứ nào như thế, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy một luồng ma khí dâng trào như vậy tấn công Tứ Tượng Tông.
Ông ta nhìn chằm chằm vào bầu trời hồi lâu, cảm nhận được ma khí đang càng lúc áp gần, lúc này mới thi triển chân lực, theo sau là một âm thanh vang vọng khắp Tứ Tượng Tông.
“Toàn bộ Tứ Tượng Tông nghe lệnh, trang bị đầy đủ vũ khí, chuẩn bi ứng chiến!”
Bạch Viêm Minh cũng lập tức có phản ứng, ông ta bóp nát thẻ truyền tin trong tay để thông báo tới các trưởng lão và những người đứng đầu Tứ Tượng Tông.
“Các cao thủ trên cảnh giới truyền thuyết sẽ tụ họp ở ngọn núi phía trước, các trưởng lão và đạo sư khác sẽ sắp xếp cho chúng đệ tử tập hợp lại, chuẩn bị ứng phó với tình huống khẩn cấp!”
Trong phút chốc, toàn bộ Tứ Tượng Tông lập tức sôi sục, từ trưởng lão đến đệ tử của môn phái đều bắt đầu hành động, mỗi người đều có phân công rõ ràng, cứ theo chỉ thị của Thi Mạc và Bạch Viêm Minh để hoàn thành, trong vòng mười phút, Tứ Tượng Tông đã tu kiến lại được võ đài, các đệ tử cũng lần lượt tụ họp lại, gần bốn nghìn người đang giương mắt nhìn ma khí đen đang tiến đến, trong lòng có chút sợ hãi.
Ma khí đen vẫn còn ở khá xa bọn họ, nhưng tất cả đều đã cảm nhận được một cảm giác kinh hoàng chưa từng có.
Nhưng bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ theo chỉ thị của các trưởng lão trong Tứ Tượng Tông, đợi cho “sóng đen” kia tiến tới.
Tất cả các cảnh giới truyền thuyết của Tứ Tượng Tông đều tụ họp tại ngọn núi phía trước, nơi Thi Mạc và Bạch Viêm Minh đang đứng đầu, dán chặt mắt về phía luồng khí đen đang cách Tứ Tượng Tông mấy nghìn mét, ngay lúc còn cách ba trăm mét, nó đột ngột dừng lại, lúc này mọi người đều cảm nhận được một luồng âm khí lạnh lẽo toát ra, giống như thực chất vậy, lan khắp ngọn núi phía trước Tứ Tượng Tông.
Các trưởng lão ở cảnh giới truyền thuyết cũng không ngừng run rẩy, ngay cả bọn họ cũng không thể chống lại được luồng tà khí cực điểm này.
“Ai dám làm loạn Tứ Tượng Tông? Còn không mau hiện thân?”
Thi Mạc đứng trên định núi, chắp tay sau lưng, âm thanh trầm thấp vừa vang lên thì chân lực về song cùng bộc phát ra, lập tức đánh thẳng về phía luồng khi đen
“Oong!”
Trụ khi đen bị chân lực đánh trúng, làm cho bề mặt có hơi biến dạng, nhưng tổng thể vẫn không thay đổi nhiều bằng có vài thân ảnh dần hiện ra từ trong trụ khi đen.