Chương
Lý Kiếm Phong không chỉ có thiên phú tu luyện hơn người, mà còn đồng thời theo học hai vị võ vương mạnh mẽ, chuyên về kỹ thuật chiến đấu, có thể nói là có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Anh ta chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng sức mạnh trong thế hệ trẻ tuổi ở thành Thiên Bắc.
Từ khi Âu Nhã Nhược quen biết Diệp Thiên đến bây giờ chỉ nhìn thấy mỗi cảnh Diệp Thiên nhảy vọt lên cao tránh sự tấn công của ma thú, nhưng điều đó không thể giúp cô ta biết Diệp Thiên mạnh yếu thế nào một cách trực quan.
Để Diệp Thiên đối đầu với Lý Kiếm Phong, cô ta cho rằng cậu sẽ không có nhiều phần thắng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Âu Nhã Nhược tối lại, giọng nói cũng nghiêm túc hơn nhiều.
“Lý Kiếm Phong, anh có biết xấu hổ không? Diệp Thiên là người mất trí nhớ, thậm chí còn không biết lai lịch xuất thân của mình. Anh đề nghị khiêu chiến với anh ấy, niềm kiêu hãnh của một võ giả như anh để đâu?”.
Lý Kiếm Phong lại lạnh lùng cười: “Niềm kiêu hãnh của một võ giả? Niềm kiêu hãnh của võ giả là khi nhìn thấy vị hôn thê của mình đi cùng với người đàn ông khác, nhất định phải đứng ra lên tiếng. Những gì tôi làm hôm nay dù có truyền khắp thế giới loài người cũng không ai nói tôi sai!”.
Anh ta không quan tâm đến Âu Nhã Nhược, chỉ tay về phía Diệp Thiên: “Thế nào, chấp nhận, hay là không chấp nhận?”.
Lúc này, Âu Nhã Nhược cũng không biết làm thế nào để ngăn chặn lời khiêu chiến cho Diệp Thiên, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn về phía cậu, vẻ mặt lo lắng.
Diệp Thiên hờ hững quan sát Lý Kiếm Phong, sau đó nói một câu khiến tất cả mọi người sững sờ.
“Đánh với tôi, hình như anh không đủ trình!”.
Câu nói này Diệp Thiên chỉ nói theo tiếng lòng mình.
Mặc dù cậu đã mất trí nhớ, quên mất chuyện quá khứ và nhiều kỹ xảo chiến đấu của bản thân, nhưng khả năng nhận biết của cậu đối với sự vật xung quanh vẫn chưa từng suy giảm.
Người như Lý Kiếm Phong, cậu chỉ liếc mắt qua là đã có thể phán đoán sự cao thấp mạnh yếu của anh ta, ít nhất Lý Kiếm Phong không phải đối thủ của cậu.
Một câu nói đơn giản lại khiến Lý Kiếm Phong điên tiết.
“Tốt lắm!”.
Anh ta giận quá mà cười, vừa dứt lời đột nhiên giậm mạnh chân xuống mặt đất, cơ thể lao vọt đi như báo săn, tạo ra một trận gió lớn.
Cảnh giới đại và sưởsau Từ Khúc lượng đương với tông lượng và thuật ở Trái Đất. Nói cách khác,Lý Kiếm Phong chỉ còn một bước nữa là bước vào cảnh giới chỉ lên và thuật,cũng là cảnh giới và vương ở sau Từ Khúc Với độ tuổi của anh ta có thể đạt được thành lựu như vậy đúng là không thua kém gì Diệp Tinh,Lý Thanh Duởcùng thời kỳ,là thiên tài và thuật hiếm có.
Đáng tiếc, bây giờ anh ta đối mặt với nhân vật có thể tính là yêu nghiệt tuyệt đại của Đọc tiếp tại Trái Đất,thậm chí là cả vũ trụ Lý Kiếm Phong đánh ra một quyền giống như đại bác bắn đi khi kinh tạo thành một khoảng một đường dài màu vàng nhạt, kéo dài. Nhìn thấy cảnh đó, Âu Nhã Nhược đảo mắt nhất thời quên mất việc ngăn cản.
Một quyền của Lý Kiếm Phong đều chém đến ngưỡng của phóng linh lực ra ngoài bụng người ta còn cách vô vương chân chính nửa bước mà thôi.
“Tiêu rồi!”.