Chương
“Đám người này!”.
Thấy bọn họ cố chấp như vậy, ánh mắt của Diệp Thiên cũng dần dần tối lại. Cậu có thể nhẫn nại nói chuyện với nhóm Ôn Thắng Nam là vì nể mặt Hoàng Đế, nếu không, cậu đã không nói lời thừa thãi, bắt một người soát hồn là có thể biết được tất cả.
Trong khi bầu không khi đang căng thẳng, một giọng nói lại cắt ngang bọn họ. Thắng Nam, dừng tay ! Đám người Ôn Thắng Nam nghiêng đầu nhìn sang, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ, người lên tiếng là lừ trường lao đã bị thương nặng.
Lữ trưởng lão ở trên không trung bước tới, vẻ mặt đầy kích động, đột nhiên quỳ gối trước Diệp Thiên.
“Lữ Tông Đường, trưởng lão truyền công của Hiên Viên Điện, bái kiến “Thần Tử” đại nhân!”.
Thấy Lữ Tông Đường quỳ gối, những người khác đều ngạc nhiên, nhất thời sững người.
Diệp Thiên không rõ thân phận, có rất nhiều nghi điểm, bọn họ không hiểu vì sao Lữ Tông Đường đột nhiên lại quỳ gối dập đầu với Diệp Thiên, hành lễ vãn bối.
Nên biết rằng ở cả Hiên Viên Điện, người có thể khiến Lữ Tông Đường hành đại lễ như vậy tính ra cũng chỉ có một mình phó điện chủ mà thôi.
Cho dù Diệp Thiên thật sự có liên quan đến Hiên Viên Điện, nhưng với vai vế và lai lịch của cậu, có tài đức gì mà nhận đại lễ của Lữ Tông Đường?
Bản thân Diệp Thiên cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái với hành động này, Lữ Tông Đường lại không quan tâm, chỉ tự mình lẩm bẩm.
“Phó điện chủ nói không sai, Thần Tử đã giáng lâm, Thần Tử thật sự giáng lâm rồi!”.
“Hiên Viên Điện chúng ta cuối cùng cũng sắp quật khởi rồi!”.
“Tốt quá, tốt quá rồi!”.
Lữ Tông Đường quỳ một gối, hơi cúi người trước Diệp Thiên, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Đám người Ôn Thắng Nam ở bên cạnh nhìn thấy vậy đều có vẻ ngạc nhiên. Ngay sau đó, Ôn Thắng Nam nhíu mày: “Lữ trưởng lão, ông đang làm gì vậy?”.
Trong lòng những người khác cũng có cùng nghi vấn, Lữ Tông Đường bỗng dưng quỳ xuống trước Diệp Thiên khiến bọn họ không hiểu nổi. Phải biết rằng, bây giờ Diệp Thiên vẫn là một người ngoài không rõ thân phận.
Lữ Tông Đường không quan tâm những người khác, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thiên, ánh mắt sáng rỡ.
“Thần Tử đại nhân, Hiên Viên Điện chúng tôi đợi cả một nghìn năm, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi!”.
Diệp Thiên cũng hơi nghi hoặc về hành vi của Lữ Tông Đường: “Thần Tử đại nhân?”.
“Vì sao lại gọi tôi như vậy?”.
Lữ Tông Đường vẫn giữ tư thế ôm quyền hành lễ, cười giải thích: “Lão điện chủ của chúng tôi từng lập ra tổ huấn của môn phái, nói sau một nghìn năm sẽ có một người trẻ tuổi đến sao Ly, người đó sẽ là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện chúng tôi!”.
“Phó điện chủ và các vị trưởng lão thống nhất gọi vị chúa cứu thế đó là Thần Tử!”.
“Bây giờ xem ra người đó chính là cậu!”.
Diệp Thiên nghe vậy, vẫn chưa nói gì, đám người Ôn Thắng Nam ở bên cạnh đã đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy mờ mịt.
Ôn Thắng Nam không khỏi lên tiếng hỏi: “Lữ trưởng lão, chuyện này là sao? Lão điện chủ để lại tổ huấn như vậy, tôi vào Hiên Viên Điện cũng mười mấy năm rồi, sao lại chưa từng nghe qua?”.
Lữ Tông Đường lắc đầu, cười gượng nói: “Tổ huấn này lão điện chủ từng nghiêm ngặt ra lệnh, chỉ có những người đạt đến cấp bậc trưởng lão trong Hiên Viên Điện mới được biết. Đến lúc này, người biết tổ huấn này chỉ có phó điện chủ và điện chủ hiện tại, cùng một nhóm trưởng lão, đương nhiên các cô không thể biết được”.