Chương
“Tính ra từ lúc tổ huấn này được lập nên đến nay vừa tròn một nghìn năm, không hơn không kém”.
Cái gì ?, thế hệ trẻ tuổi của Hiên Viên Điện như Ôn Thắng Nam đều vô cùng ngạc nhiên, giống như đang nghe sách trời vậy. Bọn họ cùng không ngờ Hiên Viên Điện còn có lịch sử như vậy. Lào điện chủ ? Diệp Thiên hiểu ra lập điện chủ mà Lữ Tông Đường nói tới chắc hẳn là Hoàng Đế Hiên Viên
Theo cậu nghĩ, có lẽ năm xưa Hoàng Đế đã dùng thuật dự đoán, biết được tương lai, cho nên mới lập ra tổ huấn này vào nghìn năm trước, thuận tiện cho cậu có thể lấy được sự tín nhiệm của mọi người trong Hiên Viên Điện.
Đúng lúc này, Ôn Thắng Nam lại lên tiếng: “Lữ trưởng lão, cho dù lão điện chủ từng để lại tổ huấn đó, nhưng làm sao ông có thể chắc chắn người trước mắt này chính là Thần Tử cứu vớt Hiên Viên Điện chúng ta?”.
“Chẳng lẽ chỉ vì thời gian phù hợp?”.
Lữ Tông Đường liếc nhìn Ôn Thắng Nam, trong mắt đã có chút không vui. Từ khi Ôn Thắng Nam quản lý đội chấp pháp của Hiên Viên Điện tới nay thì trở nên nghi ngờ nhiều thứ, nhiều lúc thậm chí còn lên tiếng chống đối những trưởng lão như bọn họ.
Ông ta dừng lại một lúc mới hạ giọng nói: “Nguyên nhân không phải gì khác, mà là vì vừa rồi cậu ấy đã nhắc tới Phong Hậu, đó chính là tên của phó điện chủ”.
Nghe vậy, đám Ôn Thắng Nam đều bối rối khó xử.
Từ khi bọn họ vào Hiên Viên Điện thì đã biết người có quyền cao nhất của cả Hiên Viên Điện không phải điện chủ hiện tại, cũng không phải trưởng lão, mà là phó điện chủ.
Nhưng từ trước đến nay, không ai trong bọn họ biết được tên của phó điện chủ là gì. Do đó, nhiều người còn đi hỏi dò các trưởng lão, nhưng cuối cùng đều không nhận được đáp án, giống như phó điện chủ vốn
không có tên vậy. Ngay cả hai chị em họ Nhiễm, mặc dù bọn họ là đệ tử cuối cùng của phó điện chủ, nhưng cũng không biết tên của thầy mình là gì. Dù có hỏi, ông ấy cũng không trả lời.
Chuyện này đã trở thành bí ẩn trong khắp Hiên Viên Điện. Theo lời đồn, chỉ có những người thế hệ cũ từng tham gia trận chiến nghìn năm trước của Hiên Viên Điện mới biết tên thật của phó điện chủ.
Lữ Tông Đường chính là một trong những nhân vật thế hệ cũ sống sót sau trận chiến nghìn năm trước, lời ông ấy nói hiển nhiên không thể là giả.
Diệp Thiên không phải người của Hiên Viên Điện, nhưng lại có thể nói ra tên của phó điện chủ, rõ ràng cậu có hiểu biết tương đối về lịch sử của Hiên Viên Điện.
“Xem ra Hiên Viên Điện cuối cùng cũng có người có đầu óc rồi!”.
Diệp Thiên tỏ ra bình thản, gật đầu với Lữ Tông Đường, sau đó liếc nhìn Ôn Thắng Nam ở không xa, mũi phát ra tiếng cười khẽ, giống như chế giễu, lại giống như tiếc than.
“Cô còn trẻ tuổi mà có thể nắm giữ tinh nhuệ một phương trong Hiên Viên Điện, đúng là có chỗ đặc biệt”.
“Nhưng phàm chuyện gì cũng đừng nên quá nhạy cảm, quá đa nghi, sẽ chỉ khiến cô mất đi sự phán đoán trực tiếp và đơn giản nhất!”.
Ôn Thắng Nam nghe vậy, mặt đỏ lên. Xưa nay bản tính cô ta kiêu ngạo, cô ta không phục, vừa định lên tiếng phản bác thì nơi ngực Lữ trưởng lão bỗng nhiên có một luồng sáng đỏ lóe lên.