Chương
Khi cậu đang suy nghĩ, trong lối đi không gian u tối đột nhiên xuất hiện ánh sáng, sau đó trước mắt hoa lên, mọi người đã xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi.
Đây là một ngọn núi hình nón lơ lửng giữa không trung, xung quanh mây mù lượn lờ, trông giống như tiên cảnh nhân gian.
Diệp Thiên có thể cảm giác được nơi đây không phải một vùng đất bình thường, mà là một không gian độc lập được cao thủ tu sĩ dùng đại năng lực mở ra, tách biệt những vùng đất khác ở sao Ly.
Người mở ra không gian này rất có khả năng là Hoàng Đế hoặc là Phong Hậu.
Chẳng trách Hiên Viên Điện bị năm môn phái tu tiên lớn nhất dải Ngân Hà truy sát lâu như vậy mà vẫn sừng sững không đổ, hóa ra bọn họ không tìm thấy tổng bộ của Hiên Viên Điện ở đâu.
“Nơi đó chính là tổng bộ của Hiên Viên Điện chúng tôi”.
Lữ Tông Đường đưa tay chỉ vào cung điện hùng vĩ trên đỉnh núi, giới thiệu với Diệp Thiên.
Không đợi Diệp Thiên trả lời, một tiếng quát đã vang vọng khắp đất trời.
“Dương Diệt Sinh, tên hèn hạ kia, tôi sẽ giết ông!”.
Giọng nói đó xen lẫn sát ý và phẫn nộ, sóng âm tung hoành đánh nát những tảng đá lơ lửng trên không trung thành cát bụi, đất trời rung chuyển dữ dội.
“Là phó điện chủ!”.
Đám người Ôn Thắng Nam đều ngừa đầu nhìn lên, đầy vẻ sợ hãi. Khi tiếng quát chấm dứt, phía dưới ngọn núi treo là lưng đó, một hoa văn ảnh sáng kỳ dị hình trên lan ra, rộng đến mấy trăm trượng, phong tỏa chặt chẽ cả một vùng đất. Diệp Thiên chắp tay đứng đó, ánh mắt cùng hơi biến đổi. Đó là …Kỳ Môn Cục ?
“Kỳ Môn Cục?”.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Thần Tử, quả nhiên cậu biết Kỳ Môn Cục!”.
Lữ Tông Đường nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt chứa đựng sự khâm phục.
Đám người Ôn Thắng Nam lại có vẻ mờ mịt, bởi vì trước mắt họ chỉ có một vùng mênh mông bát ngát. Ngoài ngọn núi lơ lửng và cung điện trên đỉnh ra, bọn họ không nhìn thấy thứ gì khác.
Nhưng những gì Diệp Thiên nhìn thấy lại khác bọn họ. Trong mắt Diệp Thiên, phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đỉnh núi đã bị khí cơ và chân lực vô hình bao bọc, hình thành một Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh.
Kỳ Môn Cục là một kiểu biến hóa cao cấp của trận pháp. Trước kia ở Trái Đất, Diệp Thiên cũng từng nghiên cứu về nó một thời gian.
Trên cơ bản, chín mươi phần trăm trận pháp là dùng để phòng ngự hoặc giết địch. Nhưng điều kiện cơ bản là phải bố trí trước ở một nơi nào đó, hoặc dùng vật liệu hay nhân lực kết thành một trận pháp hoàn chỉnh. Sau đó còn phải dẫn kẻ địch vào trong trận mới có thể kích hoạt hiệu năng của trận pháp, đạt được mục đích phòng ngự hoặc công địch.
Chẳng hạn Tứ Thần Tinh Không Trận mà Diệp Thiên bày bố ở núi Băng Linh của tiểu thế giới, nó chính là một loại trận pháp phòng ngự và phản công cực kỳ mạnh. Không chỉ có thể phòng ngự sự tấn công của kẻ địch mạnh, mà người ở trong trận pháp còn có thể nhờ sức mạnh của trận pháp tấn công kẻ địch bên ngoài.
Kỳ Môn Cục khác với trận pháp bình thường, nó là một loại trận pháp toàn năng cực kỳ hiếm có, có thể mang theo bên mình. Người bố trận dùng nội kình hoặc chân lực của mình làm nền tảng, bày bố Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh ở quanh thân, công thủ vẹn toàn, tăng cường chiến lực của bản thân.