Chương
Ở một trình độ nào đó mà nói, Kỳ Môn Cục có chút tương tự với “lĩnh vực” mà cảnh giới vương cấp ở Trái Đất mới có được. Ở trong lĩnh vực này, sức chiến đấu cá nhân sẽ được nâng cao rất nhiều, còn đối thủ sẽ bị giảm tương ứng.
Diệp Thiên từng nhìn thấy có người sử dụng Kỳ Môn Cục ở Trái Đất, đó là Gia Cát Trường Hận, một trong Tứ Tuyệt vang danh Hoa Hạ.
Ông ta là truyền nhân của Hán thừa tướng Gia Cát Võ Hầu, mà thời cổ đại, Gia Cát Võ Hầu là một vị thuật sĩ mạnh mẽ chuyên tu Kỳ Môn Độn Giáp. Kỳ Môn Cục mà ông ta bố trí đương nhiên được kế thừa từ Gia Cát Võ Hầu.
Chỉ đáng tiếc, tu vi của Gia Cát Trường Hận không đủ. Lúc đó, tuy ông ta đã dùng nội kình bày bố Kỳ Môn Cục ở Hồ Ngọc Nguyệt, nhưng lại bị Tiếu Phật Tây Lĩnh dùng sức mạnh thô bạo đạp nát, bại trận.
Bây giờ, Kỳ Môn Cục xuất hiện ở trước mắt Diệp Thiên mạnh hơn của Gia Cát Trường Hận gấp trăm nghìn lần.
Chân lực mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ không gian mấy trăm dặm xung quanh, mỗi một cung đều rõ ràng. Trước Kỳ Môn Cục rộng lớn thế này, Diệp Thiên đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt.
Điều làm cậu kinh ngạc là vị trí cung giữa của Kỳ Môn Cục này.
Kỳ Môn Cục bình thường cần phải xem xét địa thế và nhiều nhân tố đương thời, tìm phương hướng phù hợp làm cung giữa, như thế mới có thể sử dụng nhiều kỹ pháp thần thông. Dù là thuật Kỳ Môn mạnh như của Gia Cát Võ Hầu truyền lại cũng vậy.
Nhưng Kỳ Môn Cục ở trước mắt lại khác hoàn toàn, cung giữa của nó có một bóng người chiếm cứ vững vàng.
Bóng người đó mặc áo xám, tay áo và ống quần đều rách nát, lệ ra cánh tay và cẳng chân gầy trẻ xương. Mái tóc dài của ông ta buông xòa, bay theo giá, trông như phát điện, tức giận gào thét liên tục. Dương Diệt Sinh, lăn ra đây cho tôi, tôi phải giết ông, tôi phải giết ông !
Diệp Thiên lại chú ý tới Kỳ Môn Cục ở dưới chân bóng người đó.
Bóng người đó di chuyển, Kỳ Môn Cục rộng lớn cũng di chuyển theo. Nhưng dù có biến đổi thế nào, vị trí của người đó vẫn nằm ở cung giữa, mỗi một cung vị xung quanh đều được hình thành quanh người ông ta.
“Kỳ Môn Cục dùng chính bản thân làm cung giữa?”, Diệp Thiên khẽ nheo mắt lại. Lúc này, ngay cả cậu cũng cảm thấy không tin nổi.
Cậu nhìn chằm chằm bóng người đó một lúc, sau đó mới quay đầu hỏi Lữ Tông Đường: “Đó là Phong Hậu, phó điện chủ của các ông sao?”.
Theo cậu thấy, người tinh thông Kỳ Môn Đôn Giáp, có thể tạo nên Kỳ Môn Cục lấy bản thân làm cung giữa, ngoại trừ Phong Hậu được mệnh danh là thủy tổ của Kỳ Môn Độn Giáp ra thì không còn người thứ hai!
Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, Lữ Tông Đường gật đầu, mi mày nhíu lại sâu hơn: “Lần này phó điện chủ phát tác hình như lại nghiêm trọng hơn so với lần trước”.
Dứt lời, ông ta nghe thấy tiếng nổ vang lên, những đồi núi thấp bé lơ lửng xung quanh núi chính đồng thời nổ tung, vô số đá vụn bay mịt mù. Kèm theo những tiếng gào thê thảm, nhiều thanh niên nam nữ mặc đồng phục hoảng hốt chạy ra ngoài, rõ ràng chỉ muốn mau chóng tránh xa bóng người điên rồ đó.
“Sư phụ!”.
Hai chị em họ Nhiễm thấy vậy thì hô lên.
Phong Hậu là thầy của bọn họ, tu vi của bọn họ đều là Phong Hậu truyền cho. Bây giờ thấy bộ dạng của Phong Hậu như vậy, bọn họ muốn chạy tới đánh thức ông ấy khỏi trạng thái u mê.