Chương
Trong tầm mắt cậu, các đệ tử Hiên Viên Điện đang tập luyện, nhiều tảng đá cỡ nhỏ treo lơ lửng trên không, nhiều đệ tử ngồi khoanh chân luyện khí dưỡng thần, cực kỳ nỗ lực phấn đấu.
“Thần Tử, đây chính là tình hình tu luyện ngày thường của các đệ tử Hiên Viên Điện, cậu thấy thế nào?”.
Ôn Thắng Nam đứng ở sau lưng Diệp Thiên, chớp mắt, lời nói dịu dàng hiếm thấy.
“Không tệ!”, Diệp Thiên gật đầu: “Mình giúp người thì trời giúp mình, các đệ tử Hiên Viên Điện vì muốn lấy lại niềm vinh quang cho Hiên Viên Điện, mỗi người đều đang cố gắng tu luyện, đây là thái độ đúng đắn!”.
“Trong lòng có chí hướng và hi vọng tất nhiên là tốt, nhưng sự cố gắng của bản thân cũng rất quan trọng. Chỉ có như vậy, Hiên Viên Điện mới có thể chân chính lớn mạnh từ căn bản!”.
Mặc dù giọng nói của Diệp Thiên vẫn còn trẻ, nhưng ngữ điệu lại vô cùng chín chắn, dường như đứng ở góc độ Thượng Đế chỉ dẫn cho Hiên Viên Điện. Điều này khiến cho Ôn Thắng Nam dâng lên chút cảm giác quái dị.
Lúc trước, Hiên Viên Điện được Phong Hậu và Mạc Vấn Thương quản lý, bây giờ Hiên Viên Điện lại nằm dưới sự kiểm soát của một thanh niên trông không hơn kém cô ta bao nhiêu tuổi, một mình nắm giữ toàn cục. Trước đây cô ta có nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
Cô ta ngước mắt lên nhìn Diệp Thiên, không kìm được sự tò mò trong lòng: “Thần Tử, thứ lỗi cho tôi mạo muội, tôi rất muốn biết, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”.
Diệp Thiên mạnh đến mức có thể đánh bại kim đan cửu phẩm trong thời gian ngắn, đương nhiên cô ta rất tò mò về tuổi thật của cậu.
“Tuổi tôi sao?”, Diệp Thiên mỉm cười: “Không phải lúc vừa gặp nhau tôi đã nói rồi sao, tôi không hơn kém cô bao nhiêu”.
“Tính rõ ràng, năm nay tôi mới hai mươi hai tuổi”.
“Hai mươi hai?”, khóe mắt Ôn Thắng Nam giật giật.
Cô ta năm nay cũng đã hai mươi ba, ở độ tuổi này, cô ta có thể bước vào tu vi cảnh giới nhập thần đỉnh phong đã là thiên tài đỉnh cao nghìn năm khó có trên sao Ly. Vậy nên, cô ta mới có thể lấy thân phận con gái quản lý đội chấp pháp cực kỳ quan trọng này.
Diệp Thiên nhỏ hơn cô ta một tuổi, vậy mà lại có thể đánh bại kim đan cửu phẩm. So sánh với cậu, cô ta cảm thấy thiên phú mà mình lấy làm kiêu hãnh chẳng đáng nhắc tới.
Bây giờ cô ta mới biết thế nào là thiên tài chân chính.
Ngoài số tuổi của Diệp Thiên ra, cô ta cũng vô cùng tò mò, vì sao Diệp Thiên có thể dùng thực lực kim đan tam phẩm vượt cấp đánh bại kim đan cửu phẩm.
Cô ta đang định hỏi thì một bóng người bỗng đáp xuống, ngắt dòng suy tư của cô ta.
“Phó điện chủ!”.
Nhìn thấy người tới, Ôn Thắng Nam khom người hành lễ.
Người đến chính là Phong Hậu, ông ta gật đầu với Ôn Thắng Nam, sau đó quay sang Diệp Thiên.
“Đệ tử của bộ phận tình báo truyền tin về, nói là ba ngày nữa di tích nguyên anh sẽ mở ra hoàn toàn. Ở xung quanh di tích nguyên anh, chúng tôi phát hiện có bóng dáng của nhân viên tình báo của ngũ đại thượng tông. Rõ ràng ngũ đại thượng tông đã nhắm vào di tích nguyên anh, bắt đầu âm thầm bố trí”.
“Thế sao?”, ánh mắt Diệp Thiên bình thản, không có biểu cảm gì nhiều: “Chỉnh đốn trang bị đi, chúng ta xuất phát thôi!”.