Chương
“Khoan đã!”, Phong Hậu nghe vậy lại lắc đầu.
“E rằng lần này tôi không thể tham gia được”.
“Tu sĩ nguyên anh là đã có thể khống chế một phần sức mạnh pháp tắc. Mộ Chủ Bắc Hoang từng là người mạnh nhất sao Ly, di tích của ông ta đã được ông ta đặt ra pháp tắc thời gian”.
“Hễ là người có tuổi thật vượt quá hai nghìn tuổi đều không thể vào trong di tích. Nếu có tu sĩ tuổi thật vượt qua hai nghìn tuổi cố chấp vào bên trong, pháp tắc thời gian sẽ cảm ứng, di tích sẽ tự động hủy đi!”.
“Ồ?”, Diệp Thiên nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ bất ngờ.
“Nói cách khác, lần này những người vào di tích chỉ có thể là tu sĩ có tuổi thật từ hai nghìn tuổi trở xuống?”.
Phong Hậu gật đầu, còn Ôn Thắng Nam giờ mới phản ứng lại, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Cao thủ đỉnh cao trong Hiên Viên Điện giống như Phong Hậu và bốn vị trưởng lão đều đã hơn hai nghìn tuổi, vậy chẳng phải bọn họ sẽ không thể tham gia chuyến đi này sao.
Thế thì sức mạnh của đội hình Hiên Viên Điện sẽ bị giảm đi không biết bao nhiêu lần.
Trong khi cô ta đang rầu rĩ, ánh mắt lại vô tình dừng ở bóng lưng của Diệp Thiên, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại.
“Đúng rồi, còn có cậu ta!”.
Trong các tu sĩ hai nghìn tuổi trở xuống trên sao Ly, thiên tài giỏi nhất cũng chỉ mới đến cảnh giới kim đan mà thôi. Còn Diệp Thiên, chỉ mới hai mươi hai tuổi lại có thể đánh bại kim đan cửu phẩm, điều này có nghĩa trong các tu sĩ từ hai nghìn tuổi trở xuống, Diệp Thiên gần như là vô địch.
Lần này, trong những đội ngũ đi đến hoang mạc phía Bắc, Diệp Thiên có khả năng là người mạnh nhất. Cho dù Diệp Thiên không phải người mạnh nhất, với thực lực của cậu cũng chắc chắn có thể bảo đảm đội ngũ của Hiên Viên Điện lấy được tài nguyên và truyền thừa phong phú trong di tích nguyên anh.
Nghĩ đến đó, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên, trong lòng dâng lên sự mong đợi vô hạn.
Lúc này, Diệp Thiên cũng lên tiếng: “Truyền lệnh tôi, chuyến đi đến di tích nguyên anh lần này các trưởng lão trong điện không cần đi, tất cả ở lại phòng thủ tổng bộ!”.
Cậu nói với Ôn Thắng Nam : Đi triệu tập mười đệ từ có thiên phủ mạnh nhất trong điện, theo tôi đến vùng hoang mạc phía Bắc ” Mười đệ tử? ” Phong Hậu nghe vậy, nhíu chặt mày. Trong điện vẫn còn mười ba trường lào tu vi đạt đến cảnh giới tiên thiên, tuổi thật dưới hai nghìn tuổi, cảnh giới kim đan cùng có hai người, sao không để bọn họ đi cùng ? Nếu là như vậy, có bọn họ kim hài kê địch, cùng tiện cho cậu rảnh tay đối phó với những người khác.
“Không cần đâu!”, Diệp Thiên lại xua tay.
“Một mình tôi dẫn dắt đội ngũ là đủ rồi!”.
Thấy trong mắt Diệp Thiên tràn đầy tự tin, Phong Hậu chỉ đành nuốt lời nói đã đến bên miệng xuống bụng, lập tức bảo Ôn Thắng Nam đi truyền lệnh của Diệp Thiên.
“Đúng rồi, còn chuyện này!”.
Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, trước khi đi, Phong Hậu lại tìm Diệp Thiên nói: “Sau khi Mạc Vấn Thương thua dưới tay cậu đã rời khỏi Hiên Viên Điện, nhưng tôi nhận được tin, hình như ông ta đã đến Dương Thần Vực trong ngũ đại thượng tông. Với tính cách của ông ta, e rằng…”.
“Không cần nói nữa, tôi hiểu rồi!”, trong đôi mắt trầm lặng lóe lên sự lạnh lẽo.
“Nếu ông ta thật sự đầu quân cho phe địch, lần sau gặp lại, tôi sẽ giết ông ta!”.