Chương
Cự long màu thiên thanh dưới chân Diệp Thiên chính là linh thể Rồng Gió mà cậu sở hữu. Lúc anh em Kim Thị ngưng tụ ra hình cự thú, cậu đã quyết định dùng linh thể Rồng Gió đối phó bọn họ.
Trước mặt vua thú chân chính, cự thú hàng giả của anh em Kim Thị sao có thể có sức chống cự?
Trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của anh em Kim Thị, Diệp Thiên dắt theo linh thể Rồng Gió bước tới từng bước, giọng nói vang vọng.
“Còn muốn tiếp tục hay không?”.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên nặng nề. Chỉ chớp mắt sau, anh em Kim Thị danh tiếng lừng lẫy trên sao Ly thu lại sự kiêu ngạo, giọng nói nhu thuận.
“Cược thua chịu thua!”.
“Từ nay về sau, ba anh em chúng tôi thề chết trung thành với Hiên Viên Điện!”.
Anh em Kim Thị, ba vị cao thủ tu sĩ vang danh sao Ly mấy trăm, một nghìn năm trên sao Ly lại cúi đầu trước Diệp Thiên. Khi tiếng “thề chết trung thành với Hiên Viên Điện vang lên, trận chiến cũng chính thức hạ màn. Đám người Ôn Thắng Nam ở xa xa kinh ngạc trong giây lát, trong mắt tràn ngập vẻ mừng rỡ.
Ba vị kim đan thần phẩm.
Phong Hậu vì linh hồn bị thương nặng, tu vi tụt dốc, bây giờ chỉ có thể phát huy được nhiều nhất là sức mạnh của kim đan thần phẩm. Có ba anh em Kim Thị gia nhập, đồng nghĩa Hiên Viên Điện bỗng chốc tăng thêm ba vị kim đan thần phẩm. Sức chiến đấu này cho dù là ngũ đại thượng tông cũng phải đỏ con mắt.
“Thắng Nam, giao quả Hồn Anh cho tôi!”.
Diệp Thiên chắp tay đứng đó, sau đó quay đầu nhìn Ôn Thắng Nam, lên tiếng.
Ôn thắng nam lập tức ném quả hồn anh trong tay đi. Nó tự động được sức manh vô hình dẫn dắt. diệp thiên bát lấy vào tay.
Ba vị, nếu các ông đã dứt khoắt như vậy thì tôi cũng nói được làm được , quả hồn anh thuộc về các ông.
Nói xong cậu ko chút do dự đưa quả hồn anh đến trước mặt kim lão đại
Cảm nhận đucợ linh khí mạnh mẽ tỏa ra bên trong quả hồn anh, anh em kim thị đều run rẩy đôi tay. Lát sau kim lão đại có chút không dám tin nhận lấy.
“Cậu dễ dàng đưa quả Hồn Anh cho chúng tôi như vậy? Cậu không sợ chúng tôi nuốt lời sao?”.
Kim lão đại nhận lấy quả Hồn Anh, nén nhịn nỗi kích động trong lòng, hỏi ngược lại Diệp Thiên.
“Chuyện này tôi không hề lo lắng”.
Diệp Thiên cười phóng khoáng, thản nhiên nói: “Tôi đã đánh cược với các ông thì trước tiên phải tin tưởng các ông”.
“Huống hồ, quả Hồn Anh này đối với các ông thì có lợi ích lớn, nhưng đối với tôi thì không có tác dụng gì lớn, tôi cần gì phải nắm chặt không buông?”.
Đừng nói quả Hồn Anh này đã trải qua rất nhiều năm tháng, mất đi phần lớn tác dụng. Cho dù là một quả hồn Anh vừa mới sinh ra, nếu không dành để bồi bổ căn nguyên linh hồn cho Phong Hậu, thì không có gì đáng chú ý với cậu.
Ở thế giới này, mỗi người có một lối tắt riêng để có được sức mạnh. Người khác thì dựa vào thiên tài địa bảo và báu vật, linh vật để nâng cao tỉ lệ đột phá. Nhưng cậu đã tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, cộng thêm hai tinh thể từ các hành tinh vẫn còn ở trong cơ thể cậu, cậu tin rằng mình không còn cần phải dùng ngoại lực gì trợ giúp mình tu luyện nữa.