Chương
Trừ ra hai trụ cột của nhà họ Diệp ra, thông tin Diệp Thiên được liệt vào vị trí số năm trong bảng xếp hạng thế giới cũng khiến cho khắp nơi chấn động. Giới võ đạo quốc tế sục sôi, rất nhiều kẻ mạnh chết lặng.
Trong nhà họ Hoa ở thủ đô, Diệp Thiên đang dựa vào ghế sô pha, tay cầm chén trà, thưởng thức loại trà quý lâu năm của nhà họ/
Hoa Lộng Ảnh ngồi bên cạnh cậu. Còn phía đối diện là Hoa Vô Đạo và Hoa Vinh Niên đang cười tươi như hoa.
Ban đầu , Hoa Vô Đạo tỏ ra khá khinh thường Diệp Thiên. Ông ta tưởng rằng cậu chỉ là hào quang trong quá khứ, giờ đã là một thanh kiếm gỉ sét mà không ngờ DiệpThiên lại mà một thanh kiếm thần, là thần khí chí tôn đương thời.
Một người quét sạch mười một kẻ thuộc cảnh giới siêu phàm, đánh bại sự liên thủ giữa viện trọng tài và Chiến Thần Điện. Đến cả hai vị đứng trong bảng sức chiến đấu thế giới mà cũng bị cậu chèn ép. Chiến tích này, soi khắp Hoa Hạ, có khi cả thế giới thì có thanh niên nào làm được không?
Hoa Vô Đạo thay đổi thái độ độ, càng lúc càng thích Diệp Thiên. Đôi mắt ông ta phát sáng không khác gì bóng đèn, đến cả Hoa Vinh Niên – Một ông cụ của nhà họ Hoa cũng trở nên khách khí với Diệp Thiên. Luận về vị trí, thì thậm chí còn thu hoạch được nhiều thứ khi thảo luận về võ thuật với cậu cũng nên. Trong nhà họ Hoa, Diệp Thiên không khác gì ‘ông nội’
Nếu có thể thì ông ta thật chỉ muốn ngay lập tức hoàn thành hôn sự giữa Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh để tránh xảy ra biến cố khiến nhà họ Hoa mất đi một người có sức chiến đấu mạnh như vậy.
“Diệp Thiên, vừa rồi bác lướt trang mạng cao thủ quốc tế, bảng xếp hạng của năm nay đã công bố rồi, cháu đã nhảy lên vị trí thứ năm, trong trận chiến cùng Nam Hải cháu đã trấn nhiếp cả thế giới rồi đấy!”
Hoa Vô Đạo nhìn Diệp Thiên cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ và kính nể.
“Bác Hoa nói quá rồi”.
Diệp Thiên nghe nói mình xếp thứ năm trong bảng xếp hạng thì biểu cảm không thay đổi gì nhiều. Cậu chỉ thản nhiên nói: “Chỉ là hư danh mà thôi. Ngày nay, ngọa hổ tàng long không biết thế nào, những kẻ mạnh thật sự e rằng đều không nằm trong bảng xếp hạng đó!”
Hoa Vinh Niên ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng gật đầu như đúng rồi.
“Tiểu Thiên nói không sai. Giống như năm xưa Long Hoàng xếp vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng thì chẳng phải vẫn bị mấy người của viện trọng tài chưa từng xuất hiện bao giờ ép lui về Hoa Hạ đó sao. Giờ đây, những kẻ mạnh thực thụ đều không màng hư danh, ví dụ như nội viện của Võ Đương Sơn, Thiên Sư Phủ của Long Hổ Sơn, Cổ Thiếu Lâm Tự, vân vân. Đây đều là những tông môn tồn tại hàng trăm, thậm trí hàng nghìn năm. Họ đều giấu những cao thủ thâm sâu khó lường không thể khinh thường được.
Ông ta đột nhiên dừng lại, nhìn Diệp Thiên với vẻ lo lắng.
“Diệp Thiên, trong trận chiến ở vùng phía Nam đúng là cháu đã ra uy được với cả thiên hạ nhưng viện trọng tài không chỉ có vài trọng tài viên tinh anh. Nghe nói, bên trên trọng tài viên còn có trưởng trọng tài, thực lực thật sự thâm sâu khó lường!”
“Một cao thủ xếp thứ ba trong bảng xếp hạng trọng tài vào ba mươi năm trước từng giao đấu với vị trưởng trọng tài đó. Trong vòng năm chiêu mà người này đã bị đánh nội thương, tu vi cạn sạch! Mặc dù cháu đã xếp vào vị trí thứ năm những cũng vẫn phải đề những phòng trưởng trọng tài này!”
Hoa Vô Đạo cũng xen vào: “Không chỉ có vậy, Chiến Thần Điện từng là sản phẩm của liên quân, nghe nói sau lưng bọn họ có bóng dáng của giáo hộ Anh Đình!”
“Anh Bang là cường quốc mạnh nhất vào thế kỷ mười tám, hầu như tung hoành khắp thế giới. Và giáo hội Anh Đình thì có mối quan hệ rất lớn đối với Anh Bang!”
“Mặc dù sau đó Mỹ Hợp Chủng quật khởi, Anh Bang mất đi vị trí chế tài thế giới nhưng giáo hội Anh Đình vẫn tiềm ẩn sức mạnh nên không hề chịu ảnh hưởng!”