Chương
“Nếu như giáo hội Anh Đình cũng tính sổ cả vụ Chiến Thần Điện nên đầu chúng ta, thì cháu sẽ phải đối đầu với sự liên hợp của hai thế lực hàng đầu thế giới!”
Hoa Lộng Ảnh nghe thấy vậy thì đôi mắt khẽ dao động và cảm thấy lo lắng vô cùng.
Mặc dù Diệp Thiên mạnh nhưng giáo hội Anh Đình và viện trọng tài đều là những tổ chức lâu năm cả mấy thế kỷ, sức tung hoành của chúng đáng sợ, một mình Diệp Thiên đúng là khó có thể mà chống lại được.
“Giáo hội Anh Đình, viện trọng tài sao?”
Ánh mắt Diệp Thiên vô cùng bình tĩnh. Cậu vuốt cằm, như đang suy nghĩ gì đó.
Bên trong một cung điện tăm tối ở Tây Âu, tiếng bước chân nhẹ nhàng vàng lên, một người đàn ông khoác áo gió màu huyết dụ dần xuất hiện trước ánh sáng
Khuôn mặt người này bình thường, trông giống người qua đường nhưng đôi mắt thì giống như mắt chim ưng. Dù có là cao thủ siêu phàm thì chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của kẻ này thôi cũng sẽ run sợ.
Người này tên là Rivers, là một trong mười tám trưởng trọng tài của viện trọng tài.
Trước mặt ông ta là mười sáu ngai vàng. Mỗi ngai vàng có một bóng người đang ngồi khoanh chân, khí tức của ai cũng có nhưng lại không nhìn rõ khuôn mặt và dáng hình.
“Rivers, có chuyện gì cần báo cáo sao?”
Trên một ngai vàng, một giọng nói khàn trầm vang lên mang theo sự uy hiếp vô cùng.
“Bẩm báo vương thượng, hai ngày trước, năm trọng tài viên tinh anh của chúng ta đã chết ở vùng biển phía Nam Hoa Hạ rồi!”
“Ai làm?”, giọng nói kia lại truyền tới. Những người khác nghe thấy thông tin năm trọng tài viên tinh anh tử vong thì đều tái mặt, nhưng giọng người đàn ông này thì không hề dao động chút nào, giống như đó chỉ là vài con sâu cái kiến bị chết vậy.
“Diệp Lăng Thiên!”
Rivers nói ra ba từ, sau đó ông ta thuật lại trận chiến ở vùng biển Phía Nam của Diệp Thiên
“Lại là thằng nhóc đó à!”, giọng nói lạnh lùng trong bóng tối vọng tới. “Giết chết cả hai mươi người của viện trọng tài, trong đó còn có cả bảy trọng tài viên, năm trọng tài viên tinh anh. Thằng nhóc Hoa Hạ này to gan thật đấy!”
“Viện trọng tài chưa cử cao thủ thực thụ tới chinh phạt nó thì nó tưởng mình là nhân vật tầm cỡ, xấc xược không thèm kiêng dè thật đấy à?”
Thêm vài tiếng hừ giọng vang lên. Diệp Thiên – kẻ mạnh uy hiếp khắp thiên hạ mà non tơ không khác gì búp bê thông qua lời nói của những người này. Bọn họ dường như không hề bận tâm.
Rivers đứng dậy, nói với vẻ âm u: “Tôi đã chuẩn bị triệu tập trọng tài viên mạnh nhất đi tới Hoa Hạ để tiến hành vây giết Diệp Lăng Thiên rồi, không biết Vương Thượng có thêm chỉ lệnh gì không ạ?”
“Vây giết sao?”
Một giọng cười nhẹ trong bóng tối vang lên, cũng không biết là ai đã lên tiếng trong số mười sáu người kia.
“Rivers làm hơi quá rồi đấy!”
“Chỉ là một tên Diệp Lăng Thiên không đủ tư cách để viện trọng tài chúng ta cử những người hàng đầu đi vây giết!”
Giọng nói vang vọng trong bóng tối vô cùng chắc chắn.
“Rivers, hủy bỏ lệnh vây giết đi. Chuyện của Diệp Lăng Thiên, hãy dùng cách khác giải quyết!”