Chương
Giang Hải Thiên bình tĩnh lại và trầm giọng: “Hai ngày trước, ông Cận đang ở thủ đô thì bị một người thanh niên giết chết bằng một quyền!”
“Thanh niên sao?”
Trương Chí Lăng hơi khựng lại. Lúc sau, một cái tên hiện lên trong đầu ông ta.
“Diệp Lăng Thiên!”
Mặc dù ông ta đã ở rất lâu trên núi, chưa từng nhập thế nhưng đệ tử nhiều vô số, nhiều chuyện trong giới võ đạo đều thường xuyên được các đệ tử báo cáo. Về cao thủ trẻ tuổi nhất này thì ông ta đã sớm nghe danh và thầm theo dõi.
Giờ nghe tin Cận Vô Trần bị người thanh niên này giết chết. Khắp Hoa Hạ này có lẽ không còn người thứ hai có thể làm được.
“Đúng vậy, chính là cậu ta!”
Giang Hải Thiên gật đầu, chắp tay một lần nữa trước Trương Chí Lăng.
“Trương chưởng môn, hai cháu của tôi đều bị Diệp Lăng Thiên vứt xuống Tây Sơn, gãy tứ chi, cả đời tàn phế!”
“Ông Cận kết giao với tới hai chục năm, tình cảm sâu đậm nên vì chuyện của tôi mà bị chết bởi Diệp Lăng Thiên!”
“Nhà họ Giang chúng tôi đã chuẩn bị toàn lực để đối phó với Diệp Lăng Thiên. Nhưng dù sao cậu ta cũng là kẻ mạnh trong giới võ đạo, cần một cao nhân trấn áp, để đề phòng xảy ra điều bất ngờ!”
Đôi mắt ông ta đanh thép, giọng nói tràn ngập sát khí và vô cùng quyết đoán.
“Lần này tôi mang theo lệnh bài Thái Cực tới đây là vì muốn mời ông xuống núi vì nhà họ Giang, vì ông Cận để sắp xếp lại thế cục khiến cho Diệp Lăng Thiên không có khả năng ngóc đầu lên nữa!”
Giọng nói của Giang Hải Thiên vang vọng, vị tướng tài nửa đời chinh chiến này bái Trương Chí Lăng một cái.
“Xin Trương chưởng môn xuất quan, trợ giúp nhà họ Giang”.
Khí tức trên người Trương Chí Lăng trầm xuống. Ông ta đã bình tĩnh trở lại, nhìn lệnh bài Thái Cực trong tay, nghĩ tới khoảng thời gian ông ta và Cận Vô Trần cùng bái sư học nghề, cùng tu luyện.
Đến cuối cùng ánh mắt ông ta chỉ còn lại sự lạnh giá.
“Diệp Lăng Thiên! Uy phong đấy!”
“Thiên Cơ Lâu đặt tên cho cậu ta là ‘đế vương bất bại’, đánh bại một vài người siêu phàm á phẩm được xếp trong bảng cao thủ mà đã tưởng mình là kẻ vô địch trong thiên hạ thật sao?”
Nói xong ông ta vận động hai ngón tay khiến lệnh bài trong tay vỡ vụn và tản ra như bụi phấn.
“Lệnh bài Thái Cực là tín vật của phái Võ Đang, chỉ cần người giữ lệnh bài này thỉnh cầu thì người trên dưới trong Võ Đang đều sẽ tận lực trợ giúp. Tôi là chưởng môn Võ Đang đương nhiên không thể né trách nhiệm!”
“Lệnh bài Thái Cực đã dùng xong thì sẽ bị tiêu hủy theo quy tắc của Võ Đang. Lần này tôi sẽ cùng ông đi tới thủ đô!”
Trương Chí Lăng quay người nhìn chăm chăm vào vùng núi mênh mông, đôi mắt ánh lên vẻ căm hận.
“Dù không còn lệnh bài Thái Cực thì tôi cũng sẽ cùng ông về thủ đô. Sư đệ Vô Trần cùng tôi gia nhập Võ Đang từ năm mười tuổi, cùng ăn cùng ngủ, tình cảm như tay chân. Năm đó vì kém hơn một chiêu nên đã để vuột mất vị trí chưởng môn. Chuyện này, luôn khiến tôi cảm thấy áy náy.”
“Dù Vô Trần đã nói là rời khỏi Võ Đang nhưng thực ra vẫn luôn là người nơi đây. Diệp Lăng Thiên dám giết Vô Trần, chuyện này sẽ do tôi quyết!”
Ông ta xoay một tay rồi nhấc lên. Toàn bộ mây mù trên núi Võ Đang giống như bị chộp lấy tạo thành những đường khí liên kết đỉnh núi lại với nhau.