Chương
Ông ta chỉ tùy ý hành động mà đã mạnh hơn hàng ngàn lần mạng mây Vô Cực năm xưa của Tiêu Ngọc Hoàng.
“Vô Trần, đợi sư huynh tới thủ đô, phế bỏ tu vi của Diệp Lăng Thiên để rửa nhục cho sư đệ”.
Chuyện trên núi Võ Đang, Diệp Thiên không hề hay biết. Ngày hôm đó, Diệp Thiên đang ăn cơm trong nhà ăn với Hoa Lộng Ảnh, mấy người Tề Văn Long biết điều không ngồi chung mà chọn ngồi ở một bàn cách xa không làm phiền sự riêng tư của hai người.
“Anh Thiên, chuyện của Giang Vân Thiển và Giang Vân Thâm là do anh làm phải không?”
Hoa Lộng Ảnh chớp đôi mắt long lanh, đột nhiên hỏi.
“Là anh!”
Diệp Thiên gật đầu.
Hoa Lộng Ảnh bất lực xua tay: “Em biết ngay mà, cả thủ đô này, người dám ra tay với anh em nhà họ Giang chỉ có anh!”
Cô đặt đũa xuống, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
“Anh Thiên, chuyện này anh định xử lý thế nào? Mặc dù nhà họ Giang không phải hào môn nhưng không hề kém hơn bốn nhà chúng ta. Bố em nói, nhà họ Giang có thế lực ngầm, còn mạnh hơn cả bốn nhà chúng ta nữa. Nếu thật sự gây khó dễ thì sẽ phủ khắp thiên hạ đấy!”
“Sức ảnh hưởng của ông cụ Giang có thể nói là độc nhất vô nhị, thậm chí còn hơn tất cả những người thuộc thế hệ của ông nội em nữa. Mà Giang Vân Thiển lại là giáo quan. Anh khiến người ba bị thương, nếu như gây sự với quân đội thì e rằng sẽ bất lợi cho anh!”
Cô ấy suy nghĩ rất thấu đáo. Mặc dù Diệp Thiên lợi hại nhưng chỉ có võ đạo, không có mối quan hệ thì rất khó. Trên đời này dù sao cũng do nhà nước thống trị, hơn nữa chính quyền và quân đội Hoa Hạ rõ ràng là một sự tồn tại mà không ai có thể ngăn cản được.
Diệp Thiên mạnh đến mấy cũng không thể nào chống lại được. Một khi hai bên liên thủ thì dù có là Diệp Lăng Thiên bá đạo cũng khó mà đối phó.
Nếu như gây náo loạn quá lớn, bị truy nã toàn quốc thì dù Diệp Thiên không bị bắt cũng sẽ không thể sống được những ngày tháng an nhàn như người bình thường.
“Yên tâm đi Tiểu Ảnh, nhà họ Giang không động nổi vào anh đâu!”
Diệp Thiên gắp miếng dimsum nhét vào miệng và ăn nhồm nhoàm.
Nhìn bộ dạng chắc chắn của Diệp Thiên, Hoa Lộng Ảnh cũng không hỏi thêm nữa. Mặc dù nhà họ Giang có sức mạnh nhưng nếu ra tay với Diệp Thiên thì dù là nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa cũng sẽ đều không khoanh tay đứng nhìn.
Khi hai người đang ăn thì bỗng có tiếng xôn xao trong nhà ăn. Không ít người nhao nhao nhìn về phía cửa.
“Nhìn kìa, là hoa khôi Liễu!”
Những người khác cũng nháo nhào cúi đầu lại nhìn. Quả nhiên Liễu Linh Lung ăn mặc nhẹ nhàng, đi dày đế bệt phát ra tiếng kêu đễ ngay đang đi tới. Bên cạnh cô ta còn có người bạn thân là Trần Kiều Minh.
Hai người đi tới, vừa hay đi qua bàn có Diệp Thiên. Liễu Linh Lung khẽ liếc mắt, nhìn thấy Diệp Thiên thì đôi mắt sáng lên.
“Diệp Thiên là cậu à, trùng hợp vậy?”
Trần Kiều Minh đứng bên cạnh dù có hơi lo lắng nhưng cũng để lộ vẻ vui mừng. Hôm đó, Diệp Thiên đã đánh phế hai cậu ấm trên Tây Sơn, hơn nữa còn chiến đấu trên không một cách thắng lợi nên bọn họ đã sớm coi Diệp Thiên là thần tượng tuyệt đối rồi.