Chương
“Ờ!”
Diệp Thiên cũng không ngẩng đầu, chỉ đáp lại một câu.
“Mọi người là bạn của anh Thiên sao?”
Hoa Lộng Ảnh cười tươi, lên tiếng hỏi.
“Cậu là…Hoa Lộng Ảnh?”
Liễu Linh Lung lúc này mới ý thức đến cô gái bên cạnh Diệp Thiên và khẽ tái mặt.
“Là tôi, nếu không ngại thì ngồi cùng đi!”
Hoa Lộng Ảnh đưa tay ra đầy phong độ.
Liễu Linh Lung liếc nhìn Diệp Thiên, phát hiện Diệp Thiên không hề khó chịu thì mới cùng Trần Minh Kiều ngồi xuống và khẽ cảm thán.
Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh ngồi ăn cơm riêng, rõ ràng là mối quan hệ của họ không hề bình thường. Bất luận là gia thế hay dung mạo thì bọn họ đều xếp sau Hoa Lộng Ảnh.
Liễu Linh Lung tới được một lúc thì lại có tiếng xôn xao từ ngoài cửa vọng vào. Tư Đồ Lạc Tuyết mặc váy màu tìm, dáng người đầy đặn đi tới đã thu hút không ít ánh nhìn.
Hơn nữa ở hai cửa còn lại Tiếu Văn Nguyệt và Thu Nhược Hi cũng đồng thời xuất hiện. Những hoa khôi của Thủ Đô giống như đã hẹn trước đều xuất hiện cùng lúc trong nhà ăn.
“Ôi trời ơi, chuyện gì thế này? Bình thường những hoa khôi này chẳng thấy bóng dáng đâu, muốn gặp đã khó càng thêm khó. Sao hôm nay đều tới nhà ăn thế?”
“Woa, bánh ngon từ trên trời rơi xuống, trăm hoa đua nhau khoe sắc sao?”
“Chậc chậc, học ở đại học Thủ Đô đúng là hạnh phúc!”
Trong nhà ăn sục sôi. Năm hoa khôi của trường đều lần lượt đi vào, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên bọn họ.
Có không ít các cậu ấm âm thầm rục rịch, cố tình chừa chỗ ngồi bên cạnh mình, hoan tưởng rằng một trong các cô sẽ tới bên cạnh họ. Có vài người tự tin hơn thì bèn lên tiếng trực tiếp.
Thế nhưng mấy cô gái đều không buồn quan tâm. Sau khi lấy cơm, các cô không hẹn mà gặp đều ngồi xuống bàn của Diệp Thiên.
Trong nháy mắt, xung quanh Diệp Thiên là năm hoa khôi của trường. Họ vây cậu vào vị trí trung tâm khiến cho toàn bộ hiện trường chìm vào im lặng.
Năm hoa khôi của trường, bất kỳ là người nào thì cũng đều là quốc sắc thiên hương. Ai có thể ngồi cùng bàn với một trong số họ thì có thể nói là phúc phần cực lớn. Vậy mà lúc này, cả năm hoa khôi lại vây quanh một thanh niên. Diễm phúc đó khiến cho các nam sinh khác trong nhà ăn như muốn phát điên.
Không ít người đều thầm suy đoán thân phận của Diệp Thiên. Nếu đây không phải là cậu ấm có tiếng thì có lẽ cũng là con của một quan chức cấp cao nào đó.
Tiếu Văn Nguyệt lấy một phần đồ ăn nhanh, ngồi xéo đối diện chỗ của Diệp Thiên. Cô ta nhìn Hoa Lộng Ảnh, đôi mắt khẽ lay động.
Ở Lư Thành, Diệp Thiên từng nói đã có người trong lòng, giờ thì cuối cùng cô ta cũng biết đó là ai.
Sau khi trầm mặc một lúc, cô ta đột nhiên đứng lên đưa tay ra trước Hoa Lộng Ảnh.
“Xin chào Hoa Lộng Ảnh, đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau!”
“Tôi là Tiếu Văn Nguyệt là bạn học của A Thiên khi còn ở Lư Thành!”
“A Thiên?”, Hoa Lộng Ảnh khẽ chau mày, cô ấy có thể nhìn thấy sự không phục và tính cạnh tranh cực cao trong ánh mắt của Tiếu Văn Nguyệt.
Cô biết, đây có lẽ là đối thủ cố chấp nhất trong năm hoa khôi kia của trường.