Chương
Diệp Thiên chợt cười khổ, cách biệt tám năm, cậu lại gặp lại Trương Chí Lăng, nhưng lần hội ngộ này chẳng vui vẻ gì.
Cậu không ngờ mục đích của Trương Chí Lăng tới thủ đô là vì mình.
Gió mạnh quát, không AI nhìn thấy động tác Diệp Thiên thế nào, nhưng cơn gió cuồng bạo lại không thể tiếp cận đến gần cơ thể cậu dù chỉ một chút, phía trước cậu và Hoa Lộng Ảnh giống như có một màn chắn bảo hộ vô hình, bảo vệ hai người kín kẽ.
Hai luồng khí thế đối chọi trước bàn, toàn bộ quán rượu đều lắc lư. Ngay tiếp đó, trong không khí phát ra một tiếng vang trầm, một luồng dao động năng lượng dâng trào ở chỗ hai người. Xung quanh quán rượu có trồng mấy cây thông cao lớn nhưng cùng lúc đó, chúng nó lại giống như bị một thanh đao chém qua, toàn bộ đều bị chặt đứt.
Mấy căn tứ hợp viện bỏ hoang xung quanh quán rượu cũng bị sụp đổ tại chỗ!
Đôi mắt Hoa Lộng Ảnh chấn động, hai người Diệp Thiên và Trương Chí Lăng không hề động tay, nhưng thế giao phong lại có sức công phá kinh khủng như vậy. Nếu họ dốc hết toàn lực, e là những tòa nhà trong bán kính trăm trượng có khả năng đều sẽ sụp nát.
“Diệp Lăng Thiên được lắm! Nghe nói cậu tuổi trẻ thành danh, thậm chí giết chết cao thủ giới võ đạo, ngay cả Thiên Cơ Lâu cũng tự mình đặt biệt danh cho cậu, hôm nay được gặp, đúng là danh bất hư truyền!”
Khí thế trên người Trương Chí Lăng đột nhiên lui đi, biến mất không thấy tăm hơi, ông ta nâng mắt nhìn Diệp Thần, ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp.
“Chẳng trách sư đệ Vô Trần của tôi lại chết trong tay cậu!”
Phòng ngự trên người Diệp Thiên cũng biến mất, cậu thản nhiên lắc đầu, vẻ mặt khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
“Ông ta ra tay vì nhà họ Giang, tôi đã nói rõ để ông ta rút lui, nhưng đáng tiếc, ông ta không nghe theo lời khuyên của tôi!”
“Đối với Võ Đang, không hiểu sao tôi lại rất có thiện cảm, quả thực tôi cũng không muốn giết ông ta!”
Diệp Thiên đã từng càn quét rất nhiều kẻ địch hùng mạnh trong thiên hạ, chưa bao giờ tỏ ra hèn nhát mềm yếu, nhưng lúc này đối mặt với Trương Chí Lăng mà cậu xem như là ân nhân, cũng không khỏi cảm thấy có chút xúc động.
“Chuyện này vốn không quan trọng, quan trọng là, cậu ấy chết dưới tay cậu!”
Ánh mắt Trương Chí Lăng chợt bừng lên sát ý, giọng điệu lạnh lùng.
Diệp Thiên thoải mái cười, uống cạn giọt rượu cuối cùng trong bình rượu.
“Uống xong bình rượu này, ông có thể ra tay, báo thù cho sư đệ ông!”
Ánh mắt Trương Chí Lăng nhìn Diệp Thiên chằm chằm, không khí như đông cứng vào thời khắc này, một lúc sau, ánh mắt ông ta kiềm chế lại sát ý, cầm bình rượu lên.
“Hôm nay, tôi và cậu không nói đến ân oán, chỉ nói đến phong hoa tuyết nguyệt, tôi sẽ không ra tay với cậu!”
Ông ta cứ vậy uống cạn rượu trong bình, sau đó tay nâng lên, bình rượu bay đi, đập vào xà ngang bên trên mà tan vỡ.
“Rượu hết tình cạn, từ bây giờ trở đi, tôi và cậu chính là kẻ thù!”
Ông ta nắm lấy phất trần, thản nhiên cất bước đi đến bậc thang, chỉ có giọng nói lạnh lẽo truyền đến.
“Tôi là chưởng môn Võ Đang – Trương Chí Lăng, đạo hiệu Phong Lăng!”
“Lần tới, tôi nhất định sẽ giết cậu!”
Vừa dứt lời, bóng dáng cao lớn đã biến mất khỏi quán rượu.