Chương 389: Thím Hai Theo sự chỉ dẫn của chú Hai, cả nhà đến khu tái
định cư. Đây là ngôi nhà cũ kỹ xuống cấp, dường như là
nơi tồi tàn nhất ở Đông Hải, chỗ này sắp bị phá dỡ,
thế nên người dân chưa rời đi vì mọi người ôm hy
vọng, đợi nhà phát triển cấp nhà mới cho họ. Chú Hai xuống xe, hào hứng vui vẻ xách cháo và
thức ăn mà Tần Lâm mua về nhà, anh nói. “Chú Hai, có cần cháu đi mua thêm ít đồ
ăn không?” Mặc dù đây là cháo thượng hạng, hơn nữa còn
thừa rất nhiều, nhưng dù gì cũng chỉ là cháo, cho
chú Hai ăn bời vì vấn đề sức khỏe của chú ấy. Nhưng chú Hai lại xua tay: “Cái này ngon". Tần Lâm cười gượng, chú Hai đã muốn thể thì
anh cũng chỉ biết đồng ý. Anh đi theo chú Hai đến căn nhà mái bằng,
không gõ cửa mà vào thẳng bên trong. Có hai nam hai nữ ngồi trong nhà, hai người lớn
tuồi, hai người trẻ tuổi, chắc là một gia đình bốn
người. Họ đang ngồi quây quần bên một cái bàn nhỏ
đề ăn bữa tối. Trong nhà rất tồi tàn, chỉ bật một cái đèn, chắc
là đề tiết kiệm tiền điện. Đồ ăn trên bàn cũng rất chỉ có vài món chay và
rau dại đạm bạc đơn sở. Thấy chú Hai trờ về, người phụ nữ trẻ tuổi đứng
dậy, đi đến cầm lấy đồ của chú Hai. “Ông sao thế? Lại bị đánh à?” Người phụ nữ đó trông cũng được, xêm xêm tuồi
chú Hai, có điều bàn tay hơi thô ráp, chắc là do làm
việc nặng. Mặc dù chú Hai ngốc nghếch, nhưng người phụ
nữ này không hề có ý ghét bỏ mà luôn quan tâm
chăm sóc. Tần Lâm có ấn tượng khá tốt với người thím
Hai này. Ngưỡi phụ nữ dìu chú Hai vào trong để ông ngồi
trên chiếc ghế nhỏ, thấy mặt chú Hai thâm tím lại,
bà ấy oán trách nói. “Lần sau có người đánh ông cứ bỏ chạy là được,
hiểu chưa?" Chú Hai cười gật đầu, sau đó chỉ vào Tần Lâm, mờ miệng nhưng không biết nên nói gì. Lúc này ánh mắt của mọi người đều đồ dồn về
phía Tần Lâm, người phụ nữ cũng thấy tò mò, nhìn
Tần Lâm trẻ tuổi, ăn mặc cũng gọn gàng ngay ngắn. “Cậu là......" Tần Lâm nói: “Đây là chú Hai của cháu”. Người phụ nữ lập tức sững sờ: “Cậu là cháu của
ông ấy? Cậu không nhầm chứ?" “Không nhầm đâu ạ, chú Hai cháu tên là Tần Phi
Vũ, sinh năm 78”. Người phụ nữ sững sờ, không ngờ Lão Tần này
vẫn còn người thân, mà còn tìm đến tận nơi? Vừa nghe thấy thể, đôi vợ chồng già ở bên cạnh
cũng đứng dậy. “Cậu là cháu của nó? Nó nợ tiền tôi, cậu trả đi" Tần Lâm cau mày lại, hai người trước mắt chắc
là bố mẹ vợ của chú Hai, theo vai về, anh phải gọi
họ là ông bà. “Chú Hai tôi nợ tiền gì các người?” Bà cụ hừ lạnh lùng: “Tiền sính lễ chứ còn tiền gì
nữa, cưới con gái của tôi mà không đưa một cắc
nào, còn ăn bám nhà chúng tôi, lẽ nào nuôi nó
không cần tiền sao!”
-----------------------