Chương 390: Đuổi ra khỏi nhà Thái Nghiên cau mày nói: “Mẹ, vậy sau này
chúng ta chỉ có hai căn nhà, ð thế nào?” Bà cụ nói: “Đúng vậy, chỉ có hai căn, vì thế mẹ
nghĩ thế này, con và Tiểu Tần còn trẻ có thể làm
việc kiếm tiền, các con nuôi bố mẹ, vậy nên bọn ta
ð một căn, em trai con một căn, hai vợ chồng con ra
ngoài thuê nhà ở đi”. Bà cụ nói xong, sắc mặt Thái Nghiên lập tức trở
nên khó coi. “Mẹ, như thế thì bất công quá. Rõ ràng có thể
chia thành ba căn, sao cứ phải chia thành hai căn
chứ? Mẹ bảo bọn con ở đâu đây?” Nghe thấy giọng điệu của Thái Nghiên có chút
bực bội bà cụ cũng khó chịu, đứng dậy trừng mắt
nói. “Không phải lúc nãy mẹ nói rồi sao, để em trai
con kết hôn, nếu một căn nhà hai phòng ngủ một
phòng khách cũng không có thì nó kết hôn kiểu gì?
Con kết hôn rồi thì không suy nghĩ cho em trai nữa
à, sao con ích kỷ vậy!" Lời nói của bà cụ khiến Thái Nghiên rất đau
lòng, mấy năm nay hai vợ chồng họ là người kiếm tiền nuôi gia đình, tên Thái Cường ở nhà chẳng làm
gì chỉ ăn bám, đến lúc phân nhà bà ấy lại trờ thành
người phụ nữ ích kỷ? “Con ích kỷ sao? Nó có tay có chân, ham ăn
biếng làm sao không đi làm, vợ chồng con vất vả
kiếm tiền nuôi gia đình, cuối cùng đến chỗ ở cũng
không có, dựa vào gì chứ?” Thái Cường đập bàn: “Chị nói quá đáng rồi đấy,
sao em lại ham ăn biếng làm chứ? Em cũng đang
tìm việc làm đây, chị lấy chồng rồi, sau này chẳng
phải em là người nuôi bố mẹ sao? Có thể dựa vào
chị chắc?” Bà cụ gật đầu: “Đúng vậy, sau này bố mẹ không
cần con nuôi nữa, hai đứa không cần đưa tiền sinh
hoạt phí nữa, chỉ cần từ bỏ căn nhà này, hai đứa
thích đi đâu thì đi”. Khóe mắt Thái Nghiên đỏ hoe, nước mắt lăn dài. Sự trọng nam khinh nữ thể hiện rõ ràng trong cái
nhà này. Cho dù Thái Nghiên nỗ lực, hy sinh vì cái nhà
này như thế nào, cuối cùng bố mẹ vẫn chỉ suy nghĩ
cho Thái Cường. Tần Lâm đứng bên cạnh quan sát tất cả nhưng
anh không nói gì, tình người nóng lạnh chỉnh là như thế, cho dù là người thân, là bố mẹ ruột cũng sẽ xảy
ra tình huống này. Thái Nghiên nhìn cái gia đình không có tình
người này, nước mắt bà không ngừng tuôn ra. Trước đây cùng nhau kham khổ thì không nói gì,
bây giờ phá dỡ phân chia nhà cửa, ai cũng có tư lợi
riêng. Dù bất công nhưng cũng không đến mức
này chứ. Thái Nghiên nói: “Được, con không cần căn nhà
đó, con và Lão Tần sẽ dọn ra ngoài”. Nói xong Thái Nghiên bắt đầu thu dọn đồ đạc,
bà cụ bĩu môi, thấy bà ấy kiên quyết đi như thế, đột
nhiên nói. “Đúng rồi, tiền sinh hoạt phí tháng này con vẫn
phải đưa cho mẹ, từ tháng sau không phải đưa nữa”. Thái Nghiên vừa lau nước mắt vừa móc hết tiền
trong túi ra, chắc tầm hơn một nghìn tệ, đặt hết lên
bàn. “Chúng tôi đi!" Thái Nghiên dắt chú Hai đi ra ngoài, Tần Lâm
bình thản đi đằng sau.
Ra khỏi cửa, chú Hai vẫn hồn nhiên cười vui vẻ
-----------------------