tiếng sau , chiếc xe cũng có mặt tại nhà họ Hoàng . Bà Hoàng phu nhân bước xuống , lập tức tất cả người hầu cúi đầu cung kính nghênh đón . Từ trong nhà ba của vị thiếu gia chạy ra vui mừng :
-Mẹ về lúc nào thế ạ ? Sao không nói con ra đón cho mẹ !
- Hoàng Tuấn Dương , từ khi nào con túng thiếu tới mức cho đứa con của mình đi du lịch với trường vậy hả ? – bà Hoàng phu nhân lạnh lùng ngồi trên ghế sôpha
- Vợ chồng con có đưa thẻ cho đứa nó mà mẹ ! – bà Nhật Nguyệt nói
- Cô biết gì mà nói , dù sao thì bắt cháu của tôi đi tới một nơi như thế với mấy kẻ bình thường thì thật không thể chịu được ! Cả con người hầu đó nữa bắt cháu của tôi hầu nó à ! – bà Hoàng phu nhân tức giận
- Thỏ con , con sao thế ? Sao người con nóng thế ? – bà Nhật Nguyệt lo lắng
- Con…lạnh! – Thỏ con ôm lấy bà chủ
- Chị bị té xuống nước mà con bị chịu máy lạnh trong xe nên bị sốt như thế rồi bà chủ ! – Gấu con nói nghẹn ngào nhìn bà Hoàng phu nhân
- Mẹ .. sao mẹ làm như thế với một đứa trẻ ? – bà Nhật Nguyệt nói
- Ta dạy một con hầu cũng không có quyền à ! – bà Hoàng phu nhân nói nhởn nhơ
- Bác Tài , mau lấy xe đưa Thỏ con đi bệnh viện !
Bà Nhật Nguyệt sốt sắn bế Thỏ con lên đi nhanh ra xe , lập tức phía sau Gấu con và nhị thiếu gia chạy theo . Tuấn Kiệt định chạy theo thì
-Tuấn Kiệt ở nhà ! – bà Hoàng phu nhân ra lệnh
Đại thiếu gia bực tức siết chặt tay bỏ đi về phòng trút giận tất cả vào mọi thứ trong phòng . Trong bệnh viện , bác sĩ nói gì với bà chủ khiến cho bà nước mắt rơi nghẹn ngào , Gấu con và nhị thiếu gia chỉ nghe thấy là bệnh Thỏ con cần phẫu thuật . Vài ngày sau , Thỏ con nằm bệnh viện để chờ ngày phẫu thuật nhưng bà chủ vẫn chưa nói chuyện này cho đại thiếu gia biết . Thỏ con nhìn ra trời xanh , loạng choạng ngồi dậy đi ra phòng . Cô bé đi loanh quanh sau khuôn viên và :
-Ta không thích nói nhiều ! Tốt nhất con nên đi Mỹ du học theo ta .. bằng không con bé đó ..!
- Bà đừng hại nó !
Là giọng của bà Hoàng phu nhân và đại thiếu gia mà , Thỏ con chạy ra sau gốc cây nhìn lén , bà Hoàng phu nhân nói gì với đại thiếu gia mà sao cậu ấy buồn như thế ..Thỏ con chạy về phòng .
Một lát sau , đại thiếu gia mở cửa bước vào với khuôn mặt trầm ngâm .
-Cậu … ! – Thỏ con gọi
- Có chuyện gì à ? – Tuấn Kiệt giật mình nhìn cô
- Cậu có chuyện gì sao ?
- Thỏ con… nếu có một đại thiếu gia hiền lành và một đại thiếu gia luôn bắt nạt .. mày chọn ai ?
- Dạ … chọn người bắt nạt !
- Tại sao ?
- Vì đại thiếu gia là người đó !
- Vậy thế … được chọn giữa thông mình và khờ khạo mày chọn cái nào ?
- Dạ , thông minh ! Vì thông minh em sẽ giống như Gấu con , được đi du học với cậu , được bên cạnh cậu !
Lời nói ngây ngô của cô khiến cho lòng đại thiếu gia thắt lại , hai tay ôm chặt lấy cô đôi mắt đỏ hoe lên , giọng nói nghẹn ngào .
-Tao cũng muốn bên mày !
- Vậy ta như vậy mãi nha cậu !
Thỏ con mỉm cười ôm lấy đại thiếu gia. Tối hôm đó , Tuấn Kiệt cứ ngồi bên cạnh Thỏ con trông chừng cô ngủ , tay cứ siết chặt không buông .
-Tuấn Kiệt … khuya rồi ! Con không về nhà nghỉ đi mai còn đi học ! – bà Nhật Nguyệt bước vào nói nhẹ
- Mẹ còn định giấu con sao ? – đại thiếu gia nói lạnh
- Con nói gì vậy , mẹ giấu con cái gì nào ? – bà Nhật Nguyệt nói
- Bệnh đa nhân cách phải phẩu thuật cắt đi một phần não … mẹ nói xem cái đó mẹ có nói cho con biết chưa hả ? – đại thiếu gia bức xúc
- Tuấn Kiệt… sao con biết ?
- Mẹ nghĩ xem ai nói cho con biết … tại sao vậy mẹ … tại sao lại có căn bệnh quái ác đó chứ ?
- Tuấn Kiệt … mẹ xin lỗi con nhiều lắm , mẹ không muốn con phải lo lắng cho Thỏ con nhưng nếu con đã biết mẹ sẽ giao quyền quyết định giữ kí ức nào của Thỏ con lại cho con … !
- Mẹ….con phải làm sao đây ? Bắt con lựa chọn như thế thà con không biết còn hơn !
Tiếng nói nghẹn ngào của Tuấn Kiệt làm cho bà Nhật Nguyệt đau lòng , bà vỗ nhẹ vai cậu rồi bước ra ngoài . Tuấn Kiệt đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt bé nhỏ của Thỏ con , đặt lên đôi môi bé nhỏ một nụ hôn nhẹ cùng nước mắt không tự chủ rơi ra . Thỏ con mơ màng mở mắt nhìn cậu rồi nhẹ cười :
-Đại thiếu gia… em rất thương cậu !
Lời nói bé nhỏ ngây thơ đó khiến cho tim đại thiếu gia đau thắt lại , cậu phải chọn ai đây … chọn kí ức nào đây .. tại sao ông trời lại bắt cô quên đi cậu chứ …
Ngày hôm sau , Thỏ con mỉm cười vui vẻ với mọi người , Gấu con và nhị thiếu gia vẫn chưa biết gì về bệnh của cô nên không có biểu hiện gì là buồn đau hết , nhưng riêng đại thiếu gia thì….
-Thỏ con … !
- Dạ ! Em nghe đây cậu ! – Thỏ con ngây thơ
- Con muốn nói chuyện riêng với Thỏ con .. mọi người ra ngoài đi !
Bà Nhật Nguyệt mỉm cười xoa đầu Thỏ con rồi cùng tất cả mọi người đi ra ngoài . Tuấn Kiệt bước tới ngồi cạnh Thỏ con , tay nắm tay cô .
-Mày..!
- Để em nói trước đi cậu … Đại thiếu gia , nếu có thể em xin cậu hãy bỏ kí ức thông minh đi ạ ! Vì em biết kí ức kia sẽ làm cậu vui hơn em … hạnh phúc hơn em .. ! – Thỏ con nói nghẹn ngào
- Mày .. biết rồi sao ?
- Tối hôm qua thôi cậu ạ !
- Tao xin lỗi mày nhiều lắm … tao không phải là đại thiếu gia tốt ! Tao không cho mày hạnh phúc được gì cả ?
- Cậu đừng nói như vậy … em biết cậu thương em nhất mà .. cậu yên tâm khi ở trên thiên đường em sẽ luôn ban phước và bảo vệ cậu !
- Thỏ con … !
Đại thiếu gia ôm chặt cô khóc nức nở … Thỏ con chỉ nhẹ cười ôm lấy cậu nói :
-Em không thích cậu mít ướt đâu ! Em thích đại thiếu gia mạnh mẽ và luôn bắt nạt em thôi !
Tuấn Kiệt buông Thỏ con ra , bác sĩ bước vào . Thỏ con nằm trên giường miệng mỉm cười nhìn cậu , nói nhẹ nhàng :
-Đại thiếu gia … cuộc đời em đã được hạnh phúc khi làm người hầu cho cậu ! Nhất định em sẽ không bao giờ quên cậu đâu !
Thỏ con nói xong kéo tay ra khỏi tay đại thiếu gia để bác sĩ đưa vào phòng phẫu thuật , Tuấn Kiệt ngồi trong phòng khóc nức nở , lòng cậu đau đớn vô cùng . Bà Nhật Nguyệt cùng ông Tuấn Dương nhìn con trai mình như vậy mà lòng đau không kém , chả trách được vì nó và Thỏ con từ nhỏ đã bên cạnh nhau không rời rồi .. biết bao nhiêu kỉ niệm giờ bắt nó phải quên.. thật là tàn nhẫn .