Vài ngày sau , Thỏ con xuất viện về nhà , tất cả người hầu trong gia đình đều cưng chiều cô hơn bình thường , Gấu con và nhị thiếu gia cũng thế nhưng chỉ có đại thiếu gia thì chả chịu nói chuyện gì với cô , suốt ngày cứ tránh né không bao giờ nhìn cô nữa . Cô có hỏi bà chủ thì bà chủ nói cậu đang ôn thi học sinh giỏi cấp quốc gia nên cô cũng không dám nói nữa chỉ sợ cậu bị phân tâm . Sáng sớm tinh sương , Thỏ con mỉm cười bắt đầu công việc của mình chạy lên phòng của đại thiếu gia .
-Đại thiếu gia .. cậu ..!
Thỏ con tròn mắt nhìn cánh cửa , cậu khóa cửa sao ? … Lần đầu tiên cậu khóa cửa phòng không cho cô vào là đây sao ? .. Cảm giác nhoi nhói khó chịu lại xảy ra nữa là sao , đưa tay lên giọng cô nói run run :
-Đại thiếu gia … cậu thức đi !
Không có tiếng trả lời nào cả . tiếng sau , Tuấn Kiệt mở mắt lờ mờ đi vào phòng tắm , cảm giác thiếu vắng thứ gì đó , nhưng cậu chỉ nhẹ cười rồi đánh răng rửa mặt thay đồ . Xong , cậu bước ra mở cửa . Khuôn mặt này , bóng dáng này …
-Đại thiếu gia … !
- Sao mày ngủ ở đây hả ? Mày điên hay sao biết trời lạnh không lỡ bệnh thì sao hả ? – giọng cậu đầy bức xúc
- Em lo … vì sao cậu lại khóa cửa như thế ? Cậu giận em .. à !
- Khờ quá … tao chỉ đang tập trung thi thôi ! Mau xuống ăn sáng đi !
Thỏ con cười nhẹ đi theo sau cậu xuống bếp , thì gặp bà Hoàng phu nhân . Cô im lặng cúi đầu ngồi cạnh cậu :
-Ở đâu ra thói người hầu chung bàn ngang hàng với chủ thế nhỉ ? – bà Hoàng phu nhân nhìn bà chủ
- Con xin lỗi ! – Thỏ con và Gấu con lui về phía sau
- Nó chỉ là con nít thôi mà mẹ ! – ông chủ nói
- Con nít thì phải dạy ngay bây giờ … ta không thích nhà này nói phân biệt đối xử ! – bà Hoàng phu nhân nói lạnh
- Con về phòng ăn ! – Tuấn Kiệt đứng lên
Thỏ con cúi đầu , đại thiếu gia quay bước kéo cô đi theo .Tuấn Tú quay sang nhìn Gấu con rồi cũng lặng lẽ im lặng ngồi ăn nhanh để cùng cô đi ra ngoài ăn uống vui chơi . Lên phòng đại thiếu gia , Thỏ con giật mình ngồi xuống sôpha . Tuấn Kiệt đưa tay lên sờ trán cô , rồi bưng bát phở lại trước mặt cô .
-Mau ăn đi !
- Thế còn cậu ? – Thỏ con hỏi
- Tao không sao , mày mau ăn đi không nguội bây giờ !
- Vậy cậu ăn đi ! Em chút ăn cũng được !
- Tao phải học bài , mau ăn đi chút tao ăn !
Đại thiếu gia nhìn cô nghiêm mặt , Thỏ con cúi đầu nghe lời , đại thiếu gia bước lại bàn học . Lâu lâu cô nhìn lên thì thấy sao cậu học nhiều như thế chứ … sao cậu lại ít nói chuyện .. ít nhìn mặt cô thế .. Suy nghĩ một chút Thỏ con ngủ quên đi , Tuấn Kiệt quay người lại … nụ cười trên môi tan biến đi mất thay vào đó là đôi mắt buồn nhìn cô . Bước tới đưa tay chạm vào má cô , nước mắt chợt rơi ra .
Chiều đến , Thỏ con mơ màng mở mắt nhìn xung quanh , không thấy đại thiếu gia đâu cả . Bước vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo . Xong , cô bước đi ra phòng đi xuống cầu thang thì :
-Ngày mai con đi qua Mỹ với ta !
Là giọng của bà Hoàng phu nhân , Thỏ con đứng khựng lại .
-Sớm thế bà ? – là giọng của đại thiếu gia
- Con đã ở đây tháng rồi còn gì , càng ở lâu càng vương vấn thôi !
- Con… !
- Yên tâm đi ! Ta sẽ cho người chăm sóc nó mà !
- Vâng !
Thỏ con khựng người lại , ngày mai… ngày mai đại thiếu gia sẽ đi ra Mỹ sao ? Sao cậu không nói với cô chứ ? Đang đứng bất động suy nghĩ thì :
-Sao mày ở đây ?
- Cậu .. !
Thỏ con chạy nhanh ra sau vườn , phía sau Tuấn Kiệt hoảng hốt chạy theo , bắt lấy tay cô .
-Mày sao thế hả ?
Tuấn Kiệt hoảng hốt nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô .
-Sao cậu giấu em thế ?
- Mày sao thế ? Giấu cái gì ? Nín đi !
- Sao cậu đi Mỹ mà không nói cho em biết chứ ? … Cậu giận em sao ?
- Mày khờ quá ! Tại tao phải đi qua Mỹ thi học sinh giỏi cấp quốc gia đó !
- Thế sao cậu không chịu nói chuyện với em chứ ?
- Tại tao thấy mày mới hết bệnh nên không làm phiền mày thôi !
Thỏ con hết ý cãi được , nước mắt cũng ngưng đi . Tuấn Kiệt bước tới lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt cô , dang vòng tay ôm lấy thân thể bé nhỏ cô vào lòng nói nhỏ :
-Tao đi rồi về chứ có bỏ mày đâu !
- Cậu nhớ về đó nha cậu !
- Dĩ nhiên !
- Hứa đi !
Thỏ con đưa ngón út ra , Tuấn Kiệt khẽ cười ngéo ngón tay út với cô . Quả nhiên cô vẫn là Thỏ con ngốc nghếch không thay đổi gì cả .