Thỏ con quay nhìn vào cánh cửa lòng tự nhủ "Vì an nguy của cả nhà , vì sức khỏe của cậu mình phải làm được" . Mỉm cười nhẹ mở cánh cửa ra :- Cậu ơi !
- Đi ra ngay , tao không muốn nhìn mày ! - tiếng của đại thiếu gia vang
- Ui..cậu ơi , sao cậu lại giận em thế ? Em nói cậu nghe người đẹp trai , tỏa sáng , và có tương lai thừa kế lớn như cậu thì sao lại so đo với con hầu vừa ngốc vừa xấu xí như em chứ , em nói cậu nghe , nóng giận sẽ làm hại lên mặt nó hại cậu có mụn đó , mà cậu đẹp như thiên thần như thế sao để mụn được đúng hông cậu ?
Thỏ con ra sức mát xa vai cho đại thiếu gia miệng thì cứ huyên huyên bất diệt . Đại thiếu gia khẽ cười nhìn nó , nói :
- Mày nó sạo để tao ăn thôi chứ thật tâm mày đâu có thấy tao đẹp !
- Ai nói chứ ? Tim em nè , trong tim em cậu là người đẹp trai nhất quả đất này không ai sánh bằng cậu đâu !
- Thiệt hả ?
- Tất nhiên , nhìn cậu thôi các bạn em luôn ghen tỵ và khao khát ôm cậu hôn cậu một cái đó !
- Vậy mày "thơm" tao đi , tao sẽ ăn !
- Thật hả cậu ?
Thỏ con đứng trước mặt đại thiếu gia , cậu mỉm cười chỉ vào ngay má , Thỏ con nhanh nhẹn hôn chụt vào làm cho cậu đỏ cả mặt , Thỏ con kéo cậu lại trước bàn .
- Ơ..cậu à ! Để em kêu dì Cúc nấu lại cho cậu nha , nó nở hết chơn rồi ! - Thỏ con nói
- Không sao , mày ngồi đi ! - Tuấn Kiệt chỉ vào chỗ đối diện
- Hì , cậu xem đi ! Rau này em lặt cho cậu đó rất xanh tươi , cậu xem nè , em biết cậu không thích ăn phần xương nên kêu dì Cúc lấy thịt ngon nhất cho cậu đó !
- Ăn đi !
Đại thiếu gia đưa thì cho phở vào đưa cho Thỏ con , sợ cậu giận nên ngoan ngoãn nghe theo.
- Sáng tới giờ sao mày không ăn ?
- Em thấy cậu giận không chịu ăn nên em không ăn luôn ! - Thỏ con nói
- Mày chỉ giỏi nịnh ! - Tuấn Kiệt khẽ cười
- Em nói thật , em sợ cậu giận em lắm cơ !
- Được rồi , ăn xong đi , tao chỉ mày cách tự vệ ! - Tuấn Kiệt đút cho Thỏ con ăn
Bên ngoài , ba mẹ cậu hài lòng , đặc biệt vui nhất chính là ông Hoàng . Nhìn vợ yêu quý của mình :
- Đội tôi thắng rồi !
- Chưa chắc đâu , ông hãy nhìn lại còn cặp nữa mà ! - bà Hoàng nói
Lúc này nhị thiếu gia đang cau có khó chịu , nói :
- Sao anh có thể trọng sắc khinh em mình chứ ! Con đem lên thì không chịu ăn , Thỏ con chỉ nói mấy câu là ăn ngay ! Anh , sao lại mê gái như vậy chứ ?
- Haha , cái này cậu không trách đại thiếu gia được chỉ là mỹ nhân kế của chị tôi quá có sức hút nên cậu khó đấu lại !
- Im đi , tôi đang bực mình đó !
- Ôi , cậu đang bực mình sao ? Vậy mau uống ly sữa hạ hỏa !
Gấu con đưa ly sữa cho nhị thiếu gia nở nụ cười rất trìu mến thì :
- Không uống ! - nhị thiếu gia nói thẳng thừng
- Uống !
Gấu con nghiến răng ra lệnh , như có một dòng điện báo nguy hiểm , Tuấn Tú lấy ly sữa trong tay cô uống ực hết :
- Nhị thiếu gia , rất ngoan !
- Gấu con , sao tôi giống người hầu của cô quá vậy ? Sao tôi nghe lời cô nhỉ ? - nhị thiếu gia thắc mắc
- Tất nhiên vì cậu rất ngoan và tin tưởng tôi hiểu chưa ? - Gấu con đưa tay lên véo má cậu
- Đau quá !
- Nè cho cậu đó ! Ăn một viên chocolate , mọi buồn bực sẽ tan đi cùng vị ngọt của nó!
Tuấn Tú để viên kẹo vào miệng , đúng như cô nói rất ngon mọi chuyện buồn bực cậu đều quên đi . Bà Hoàng mỉm cười đưa ngón cái lrn , Gấu con mỉm cười tươi . Ông Hoàng lắc đầu , cũng may còn có Tuấn Kiệt kéo cơ hội cả hai hòa nhau không thì cả cha con ông đều bại trận trước phụ nữ rồi .
Bên trong , đại thiếu uống ực cốc sữa rồi kéo Thỏ con ra gần tường .
- Khi thằng nào làm như thế mày hãy tát thật mạnh vào biết không ? - đại thiếu gia chỉ rồi cúi sát gần má cô
- Nhưng...! - Thỏ con ngập ngừng
- Không nhưng nhị gì hết ! Mau làm theo lời tao !
Tuấn Kiệt cúi xuống sát má cô thì
- Mày phủi bụi hả ? Mạnh lên ! - Tuấn Kiệt nổi cáu
- Đau đấy cậu à !
- Kệ tao ! Mày nghe chưa , dùng hết sức đi !
Một lần nữa , đại thiếu gia kề sát môi gần má Thỏ con thì tiếng động rất lớn .
- A..em xin lỗi ! - Thỏ con nói
- Không sao , làm tốt lắm ! Tiếp tục , nếu ai làm như vậy cứ việc giựt gối thật mạnh lên hạ bộ hắn , biết không ?
- Em hiểu rồi !
- Làm thử đi !
- Sao , không được đâu cậu ơi , đau lắm !
- Làm đi !
Tuấn Kiệt chống tay bên đầu cô , cúi sát mặt gần lại má đỏ lên , khung cảnh này nói chung rất lãng mạn thì
- Em xin lỗi ! - tiếng nói nức nở hốt ra , cô đỡ đại thiếu gia nằm xuống giừơng
- Ui..không sao , tao là ai kia chứ , không sao ! - Tuấn Kiệt ôm hạ bộ
- Em đã nói là rất đau mà , cậu không chịu tin ! - Thỏ con cứ khóc ầm lên
- Nín , mày làm tốt lắm ! Sau này ai làm như thế với mày nhớ làm đúng theo lời tao !
- Em biết rồi , cậu ơi không ấy cậu cởi quần ra đi , em kêu ông bà chủ vào kiểm tra coi cậu có sao không ? - Thỏ con nói nghẹn ngào
- Mày điên hả , tao đã bảo không sao , mày khóc như vậy là mày chù tao chết đúng không hả?
- Không có , cậu chết em sống với ai !
Thỏ con sụt sụi nín khóc , Tuấn Kiệt khẽ cười lau nước mắt cho cô rồi hôn nhẹ vào má , Thỏ con giật mình , lắc đầu một cái .
- Cậu khỏe rồi ,em về phòng đây !
- Ừ , ngủ ngon ! - Tuấn Kiệt nói
- Cậu ngủ ngon !
Thỏ con "thơm" nhẹ vào má cậu rồi đi ra phòng , má của đại thiếu gia đỏ ửng lên . Nhưng cậu cảm thấy Thỏ con có gì đó rất lạ , chả nhẽ cậu nhầm lẫn.