Lâm Duyệt nghi hoặc, “Nhột à? Anh sợ nhột?” Nói đoạn, tay cô còn cố ý cù vài cái.
Trần Lộc Xuyên thét lên, “Em mau ngoan ngoãn ngủ đi.” Anh không muốn thừa nhận bản thân có hơi quá đáng, tối qua ép buộc cô đến tận nửa đêm, vậy mà vẫn chưa thấy đủ.
Giờ đây, lại bị cô động chạm như vậy, suy nghĩ anh lại bắt đầu trở nên đen tối.
Quanh đi quẩn lại vẫn ba thứ chuyện đen tối, quả đúng là thói hư tật xấu của đàn ông.
Thế nhưng, Lâm Duyệt đã ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh.
Anh liếc nhìn cô, hơi do dự, “Lâm Duyệt…”
Lâm Duyệt nhìn anh, “Sao vậy?”
Trần Lộc Xuyên suy nghĩ, cảm thấy khó có thể mở miệng.
Lúc đó anh không để ý, nhưng giờ ngẫm lại, có thể tối qua lại trùng vào kì sinh lý của Lâm Duyệt.
Nếu thật sự là như vậy, hành động của anh quả thực có chút quá đáng.
Suy đi tính lại, cuối cùng, anh vẫn không hỏi.
Một lúc lâu sau, Lâm Duyệt vẫn không thấy anh có động tĩnh gì, hỏi, “Sao không có việc gì anh lại gọi tên em?”
Trần Lộc Xuyên cười một tiếng, “Dễ nghe, thích gọi.”
“Dễ nghe à? Tên em lúc mới đọc, mọi người ai cũng tưởng là ‘duyệt’ trong ‘hỉ duyệt().”
() hỉ duyệt: vui mừng
Năm đó, con gái bảo bối ra đời, Lâm Lập Minh vốn xuất thân từ ngành kỹ thuật lao vào lục lọi Đường thi Tống từ, chỉ mong tìm được một cái tên hay.
Cuối cùng, ông đọc được mấy câu trong bài “Cảm ngộ” của Trương Cửu Linh, “Thuỳ tri lâm thê giả? / Văn phong toạ tương duyệt” (), quyết định lấy hai chữ “Lâm Duyệt” làm tên.
Hà San ngại chữ “duyệt” nghe tục, đổi thành “duyệt” ().
Hồi trung học, Lâm Duyệt và các bạn thường hay đùa, về sau kí tên, phê một chữ “duyệt” lên đó, cảm giác như dòng dõi quý tộc thời xưa.
() Tạm dịch thơ: Ai hay, ở ẩn rừng xanh / Ngồi nghe gió thổi trở thành niềm vui.
() Từ “duyệt” trước là “hỉ duyệt”, từ sau trong tên nữ chính là “duyệt” trong “phê duyệt”.
“Ít ra em vẫn còn tốt hơn anh.
Tên anh cách viết phức tạp, người khác làm được ba câu rồi, anh cái tên còn chưa viết xong.”
Lâm Duyệt phì cười, nghĩ đến điều gì đó, cô lại đột nhiên im lặng.
Trần Lộc Xuyên cũng im lặng, dường như cũng đoán được suy nghĩ trong lòng tay cô.
Bàn tay anh vươn ra, nắm lấy tay cô, hơi dùng sức.
Lâm Duyệt giật mình, mi mắt hơi cụp xuống, má hơi nóng lên, không dám nhìn anh.
Trong “Thuyết văn” có ghi, “Lộc giả, thủ sơn lâm lại dã.”()
() Thuyết văn (cách gọi tắt của “Thuyết văn giải tự”) có thể coi là cuốn từ điển chữ Hán đầu tiên.
“Lộc giả, thủ sơn lâm lại dã”.
Giải thích về cách viết, trong chữ “lộc” 麓, có chữ “lâm” 林
Nếu không phải lần trước anh nhắc tới, cô cũng chưa từng chú ý, họ của mình lại nằm trong tên anh.
Giờ phút này, hai người đều im lặng, trong đầu lại có vô vàn suy nghĩ lướt qua.
Cuối cùng, Lâm Duyệt nhích lại gần, tựa đầu lên vai anh.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, thầm nghĩ bản thân tối qua bất chấp mọi giá mạo hiểm một lần, quả nhiên là quyết định đúng đắn.
Đều là người trưởng thành, gặp mặt vài lần, có tâm tư gì không cả hai đều rất rõ.
Nhưng anh cũng chỉ có thể xác định, trong mấy tháng này, ít nhất Lâm Duyệt không còn bài xích anh giống như thời đi học, chắc cũng có một chút hảo cảm, song nếu nói sâu thêm nữa, sợ rằng chỉ là anh tự mình đa tình.
Qua lần thử nghiệm này, từ phản ứng và thái độ của Lâm Duyệt, anh cũng rút ra được một số kết luận.
Giống như khi nãy, cô quỳ gối chạm nhẹ vào vết sẹo trên đùi anh, tuy rằng trong đầu có suy nghĩ bất lương khiến bản thân không thể tập trung, song anh vẫn có thể cảm nhận được sự thương cảm, phảng phất ý không nỡ rời xa.
Điều bây giờ anh tò mò, là Lâm Duyệt bắt đầu có cảm xúc như vậy với anh từ lúc nào.
Kể từ khi bắt đầu trở thành đồng nghiệp, hay là sớm hơn?
Một lát sau, Lâm Duyệt rầu rĩ mở miệng, “Không phải anh nói muốn ngủ trưa à? Đã sắp hai giờ rồi.”
Trần Lộc Xuyên cười một tiếng, ôm lấy cô, thầm nghĩ, không vội, vẫn còn nhiều thời gian.
Đã ăn rồi, còn mong anh nhả ra sao?
Không có cửa đâu.
Lâm Duyệt tối qua ngủ không ngon, nghe thấy hơi thở của Trần Lộc Xuyên nặng dần, chỉ chốc lát sau cũng thiếp đi mất.
Không biết ngủ đã bao lâu, vừa mở mắt, cô chạm vào ánh mắt anh.
Lâm Duyệt bị dọa nhảy dựng, “Anh tỉnh rồi? Tại sao lại không gọi em?”
“Ừm,” Trần Lộc Xuyên dời tầm mắt, “Anh cũng vừa mới tỉnh.”
Bên ngoài, mặt trời đã ngả về tây.
Ráng chiều phủ lên những mái nhà ngoài cửa sổ một màu đỏ rực, xem ra, ngày mai cũng sẽ là một ngày đẹp.
“Anh đói không?”
Trần Lộc Xuyên đáp, “Ừm.”
Lâm Duyệt ngồi dậy, “Ra ngoài ăn cơm đi.”
Trần Lộc Xuyên “Ừ” một tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích mà lại đưa tay về phía cô, “Kéo anh dậy.”
Lâm Duyệt nắm lấy tay anh kéo lên, Trần Lộc Xuyên ngồi dậy, lại thuận thế ôm luôn cô vào lòng mình.
Lâm Duyệt giật mình.
Trần Lộc Xuyên vòng tay qua eo cô, hơi dùng sức ôm lên, sau đó buông ra, nắm lấy tay cô, kéo ra khỏi giường, “Đi thôi.”
Lâm Duyệt chợt phát hiện, bao nhiêu lần rồi, bản thân đối với câu nói “Đi thôi” của anh chưa từng có sức kháng cự.
Không biết tại sao, đột nhiên cô lại nhớ tới Sài Vi có lần từng nói, yêu nhất là kiểu đàn ông như vậy: khi ra ngoài, ăn gì làm gì, người ấy đều đã thu xếp ổn thỏa, bản thân không cần dùng đến não, chỉ cần đi theo là được.
Mà trong hiện tại, là một câu “Đi thôi” của anh, cô chậm rãi khép hờ hai mắt lại, chỉ cần thuận theo anh là được.
Trần Lộc Xuyên lái xe.
Hơn hai mươi phút sau, xe đến bên hồ, chạy dọc theo bờ hồ thêm một lát nữa thì tới đại học thành phố Giang.
Năm ngoái, trường kỉ niệm năm thành lập, toàn bộ khuôn viên bên trong đều được đổi mới.
Trước đó hai năm, trường cũng đã bắt đầu trang bị điều hòa, máy nước nóng.
Hai người tốt nghiệp sớm, không được hưởng những phúc lợi này.
Đại học thành phố Giang nằm trong danh sách những trường đại học đẹp nhất cả nước.
Hồi còn đi học, Lâm Duyệt từng nghe nói, ở đại học Giang thành mà không yêu đương, bốn năm coi như bỏ phí.
Trần Lộc Xuyên tìm chỗ đỗ xe, lôi kéo Lâm Duyệt đi dạo quanh khu chợ cạnh trường.
Ở đó có không biết bao nhiêu là loại thức ăn ngon, đồ ăn vặt loại nào cũng có.
Lâm Duyệt cũng đã mấy năm chưa về thăm nơi đây, nay trở lại mới phát hiện, chủ cửa hàng đã thay đổi hết rồi, song thức ăn vẫn đa dạng như vậy.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn, hương thơm hòa lẫn với mùi than nướng lan tỏa, làn khói lượn lờ trong không trung.
Lâm Duyệt không kìm được, vừa bước vào đã mua ngay một phần xôi cuộn bánh quẩy.
Hai người không thèm để ý hình tượng, ngồi trong quán ăn nhỏ đông nghịt người, nào là bánh bột mì, cánh gà nướng, hết xôi rồi lại đến kem, cho hết tất cả vào bụng.
Cuối cùng, Lâm Duyệt đã no đến mức không đi nổi nữa, trước mặt vẫn còn nửa bát đậu hũ chưa ăn xong.
“Anh còn nhớ hồi bọn mình đi chơi board game() không?”
() Board game: trò chơi cờ bàn, ví dụ như Ma sói, Cashflow, Tam quốc sát,…
Trần Lộc Xuyên đáp, “Nhớ chứ.”
Ngày đó, cả lớp ngồi chơi board game suốt từ trưa đến chiều, đến lúc chạng vạng mới kéo nhau ra ngoài ăn.
Lúc đó, ai nấy đều đói ngấu, quét sạch hết nửa quầy hàng, chẳng khác nào nạn dịch châu chấu.
Lâm Duyệt cười, múc một thìa rượu nếp, “Cảm giác giống như hồi còn đi học.”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, ánh mắt chứa chan biết bao cảm xúc, song anh không nói gì, chỉ cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Ăn xong, hai người lại chậm rãi đi về.
Lúc này là thời gian sinh viên lên lớp, trong khuôn viên có khá ít người.
Đang đi, tiếng sáo từ đâu văng vẳng vọng lại.
Lâm Duyệt ngừng bước chân, “Vẫn còn…”
Trần Lộc Xuyên cũng cảm thấy chút hoài niệm, đứng bên cạnh cô, lẳng lặng lắng nghe.
Một lúc lâu sau, anh thấp giọng cất tiếng, “Lâm Duyệt.”
Lâm Duyệt nở nụ cười, “Em không trả lời anh đâu.
Gọi em mà chẳng có chuyện gì cả.”
“Ai bảo thế?” Trần Lộc Xuyên nhíu mày, “Lần này thực sự có việc.”
Lâm Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, “Chuyện gì cơ?”
Trần Lộc Xuyên không đáp, đột nhiên rướn người về phía trước, tay ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn.
Nhưng chỉ được một lát, Lâm Duyệt đã cảm thấy khó thở, tay chống lên ngực anh, hơi thở hổn hển, đẩy anh ra.
Tiếng sáo xa xa vẫn đang réo rắt, hình như là giai điệu bài “Castle in the sky”.
Trần Lộc Xuyên ôm lấy eo cô, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu, “Lâm Duyệt…”
Giọng Lâm Duyệt vẫn hơi run run, dường như vẫn chưa khôi phục lại từ nụ hôn ban nãy, “Lại có chuyện gì nữa?”
“Bên kia có hai nữ sinh, hình như đang nhìn chúng ta.”
“…” Lâm Duyệt vội đẩy anh ra, nhưng đẩy không nổi.
Trần Lộc Xuyên buồn cười, “Em sợ cái gì?”
“Ai sợ chứ?”
“Nhát gan như vậy, trước kia chưa từng yêu đương sao?”
Vốn chỉ là câu nói đùa, nhưng một lát sau, anh lại nghe thấy tiếng cô lí nhí trả lời, “Vâng.”
Trần Lộc Xuyên chợt kinh ngạc.
Chuyện này, vấn đề anh vẫn luôn lo lắng kia tự nhiên cũng có đáp án.
Anh ôm cô, đột nhiên cảm thấy chân tay luống cuống.
Sau một lúc lâu, chỉ hỏi được một câu, “Tại sao?”
Đáp án cho câu “Tại sao” của anh chỉ là một cái ôm, nhưng cô lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu, không thốt nên lời.
Cô đã chờ đợi suốt bao năm, nhưng bản thân lại không muốn đem những giày vò bấy lâu nhắc lại.
Dù sao, Trần Lộc Xuyên cũng không nợ cô cái gì.
Cuối cùng, cô trả lời, “Không gặp được người thích hợp.”
Trần Lộc Xuyên im lặng một lúc lâu, cánh tay dùng sức, ôm cô càng chặt hơn.
Trong lòng anh ngổn ngang trăm thứ cảm xúc, lại có suy nghĩ biết vậy chẳng làm.
Anh lại nghĩ tới câu nói của người bạn học tối qua, “Đàn ông quanh cậu đúng là ánh mắt quá kém, mỹ nữ trước mắt mà không biết đường theo đuổi.”
Đâu chỉ là ánh mắt quá kém, phải nói là có mắt không tròng, nhưng anh lại rất cảm tạ điều đó.
Đứng yên hồi lâu, Lâm Duyệt nói, “Về sớm nghỉ ngơi, mai còn phải đi làm.”
Trần Lộc Xuyên buông cô ra, gật đầu, “Về thôi.”
Trên đường đi về, Lâm Duyệt thầm nghĩ, hóa ra hẹn hò ở trường cũ của mình, chính là cảm giác như thế này.
Đến dưới lầu, Trần Lộc Xuyên dừng lại, “Quần áo em cứ xếp lại, bao giờ có thời gian anh đến lấy.”
Lâm Duyệt nghi hoặc, “Anh lên cầm xuống luôn được mà?”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, cười khẽ, “Lên rồi lại không xuống được.”
Lâm Duyệt đỏ mặt.
Trần Lộc Xuyên lui bước về phía sau, “Vậy em vào đi.”
Lâm Duyệt nhìn anh một lát, gật đầu, “Ừm, anh lái xe chú ý an toàn.” Đi được vài bước, cô kìm không được, quay đầu lại.
Trần Lộc Xuyên vẫn đứng nguyên chỗ cũ, chăm chú nhìn cô.
Lâm Duyệt lại đi thêm mấy bước, mở cửa ra, rồi quay người lại nhìn.
Trần Lộc Xuyên cười một tiếng, “Mau vào đi.
Anh ý chí yếu đuối, không chịu nổi cám dỗ đâu.”
Bên tai Lâm Duyệt khẽ nóng lên.
Cô cũng cười, nói, “Chúc ngủ ngon.
Đi đường cẩn thận.”
Cánh cửa chậm rãi khép lại, Lâm Duyệt lại liếc nhìn anh lần cuối cùng.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô bước vào trong thang máy, lúc này mới xoay người bước đi.
Vừa trở lại trên xe, di động rung lên.
Lâm Duyệt gửi tin nhắn, vẫn là dặn dò anh lái xe cẩn thận.
Trần Lộc Xuyên nhắn lại một chữ được, còn thêm câu, “Mai gặp lại.”
Lâm Duyệt mất ngủ đến nửa đêm, lăn qua lộn lại, nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra hôm nay, càng nghĩ càng hưng phấn, không thể ngủ nổi.
Ngày hôm nay, tất cả mọi chuyện xảy ra đều hết sức đột ngột, lại giống như vô cùng hợp lý.
Cô nhớ lại từng động tác, lời nói, ánh mắt ấm áp của anh, mãi mới cảm thấy kiên định thêm vài phần.
Nhưng cô vẫn không thể nhắm mắt, chỉ sợ ngày mai thức giấc, phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mộng.
Cuối cùng, thời gian đã quá muộn, không thể không ngủ, cô bật bài giảng toán học, nghe một lúc lâu mới dần dần chợp mắt.
Buổi sáng rời giường, cô nhìn vào trong gương, dấu hôn kia vẫn chưa tan hết.
Lâm vào đường cùng, cô đành đeo khăn lụa như cũ, chỉ mong không bị ai chú ý.
Lúc lái xe mua bữa sáng, đi qua hiệu thuốc, Lâm Duyệt chợt nảy ra một ý..