Ngày thứ hai hôm nay rất đặc biệt, bầu không khí khác hẳn mọi ngày.
Những con người trước kia ai nấy đều ngáp lấy ngáp để, hôm nay tinh thần lại đột nhiên phấn chấn bởi mùi cao xạ hương nồng đậm, quanh quẩn không tan.
Lâm Duyệt không ngờ bản thân tùy tiện mua miếng cao dán lại gây ra sự chú ý lớn như vậy, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.
Cô bất đắc dĩ, chỉ đành chỉnh lại cổ áo ép sát vào cổ.
Đan Nhất Phong cười nói, “Lâm Duyệt, cảm ơn cô gợi ý.
Lần sau họp, tôi sẽ để một lọ dầu hoa hồng ở đây, hiệu quả chấn hưng tinh thần chắc chắn sẽ càng tốt hơn.”
Lâm Duyệt cười khổ, không kìm được liếc sang Trần Lộc Xuyên ngồi phía đối diện.
Anh cũng đang quan sát cô, cười như có như không.
Lâm Duyệt chợt quẫn bách, thầm nghĩ chắc hẳn anh đang nghĩ mình rất ngốc, chính cô cũng tự thấy như vậy.
Tan họp, Sài Vi lập tức đến chỗ Lâm Duyệt, cười ha ha, “Yêu cậu chết mất, có thể nghĩ ra một phương pháp nổi bật đi đầu xu hướng như vậy, không hổ danh là người của phòng kế hoạch.”
“Đừng nói móc tớ.”
“Tớ đây là khen ngợi cậu mà, thật lòng đó.”
Lâm Duyệt tự giễu, “Đầu óc tớ bị nước vào.”
Trở lại chỗ ngồi, một lát sau, di động khẽ rung.
Cô mở máy thì thấy tin nhắn của Trần Lộc Xuyên, “Em thực sự bị sái cổ?”
Lâm Duyệt ngẩng đầu, thấy Trần Lộc Xuyên đang đứng trước bàn làm việc, tay cầm cốc nước đang nhìn về phía cô, dáng đứng vô cùng nhàn tản.
Cô vừa nhìn lên đã chạm ngay phải ánh mắt của anh.
Lâm Duyệt vội cúi đầu, một lát sau nhắn lại, “Không.”
Trần Lộc Xuyên, “Khăn lụa đâu rồi?”
Lâm Duyệt nghĩ anh rõ là biết thừa mà còn hỏi, không thèm trả lời nữa, đặt điện thoại xuống, mở máy tính làm việc.
Một lát sau, điện thoại lại rung, Lâm Duyệt liếc mắt nhìn, vẫn tiếp tục đánh máy.
Cô lại liếc mắt thêm lần nữa, cuối cùng vẫn cầm lên xem.
“Là lỗi của anh.
Sau này anh sẽ chú ý, không như vậy nữa.” Giọng điệu nghe có vẻ rất thành khẩn.
Tai Lâm Duyệt đỏ bừng như bị thiêu cháy.
Cô nhìn quanh, không có ai chú ý tới.
Suy nghĩ một lát, cô gõ mấy chữ, “Anh không cảm thấy em rất ngốc chứ?”
Bên kia trả lời rất nhanh, “Em muốn nghe nói thật hay nói dối?”
Lâm Duyệt suy nghĩ, nhắn lại, “Nói dối.”
“Không biết.”
Lâm Duyệt chưa từ bỏ ý định, “Vậy còn nói thật?”
Yên lặng trong chốc lát, bên kia nhắn lại, “Rất đáng yêu.”
Lòng Lâm Duyệt giống như ly nước ga, những bọt bong bóng dần nổi lên trên mặt nước trong veo.
Cô có thể tưởng tượng được, giây phút này, anh đứng cách đó không xa nhất định đang cười, đôi mắt cong cong, vẻ đắc ý vô cùng chói mắt.
Cuối cùng, cô nhắn, “Anh mau làm việc đi.”
Bên kia đáp lại hai chữ, “Tuân lệnh.”
Suốt buổi sáng, ngoài việc tập trung làm việc, cô cũng đắm chìm trong niềm vui thầm kín, nhờ đó mà hiểu được tại sao nhiều đôi nam nữ lại chìm đắm vào tình yêu chốn văn phòng như vậy: Trong không gian nhỏ hẹp này, có một người cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn với bạn, nhưng những người khác không ai phát hiện ra.
Cảm giác vụng trộm lén lút này vô cùng kích thích.
Giữa trưa, mọi người gọi đồ ăn bên ngoại, tốp năm tốp ba tụ tập vừa ăn vừa nói chuyện.
Lâm Duyệt không dám quang minh chính đại đi đến chỗ Trần Lộc Xuyên, chỉ ngồi xa xa tán gẫu với anh qua QQ.
Còn Triệu Thanh Nhã, người đang tổ chức chuyến đi Đài Loan tự do, không hề e dè chuyển ghế dịch lại gần chỗ Trần Lộc Xuyên.
Cô ta kéo dài giọng, ngọt ngào gọi “anh Xuyên”, hỏi việc anh tham dự hôn lễ của bạn thế nào rồi, ngày tháng có thể đi cùng mọi người không.
Lâm Duyệt trong lòng hơi buồn bực, đặt điện thoại xuống, cúi đầu ăn cơm, nhưng tai vẫn dựng đứng lên nghe ngóng động tĩnh phía bên kia.
Trần Lộc Xuyên vẫn chưa trả lời, Sài Vi đã cầm xấp thiệp cưới đi tới phát cho mọi người, “Thiếp mời vừa in xong, ngày tháng kết hôn, mọi người có bận không, đến chia vui cùng tôi.”
Sài Vi phát một lượt, cuối cùng đưa thiệp đến chỗ Trần Lộc Xuyên.
Trần Lộc Xuyên nhận lấy, cười nói, “Tôi nhất định sẽ đến.”
Anh nhìn Triệu Thanh Nhã đang xấu hổ ngồi bên cạnh, cười giải thích, “Ngày tháng nhà tôi có việc, nửa năm nữa lại sắp đến nghỉ đông rồi.
Thôi vậy, để lần sau có cơ hội sẽ đi.”
Triệu Thanh Nhã bị từ chối như thế, nét mặt không kìm được giận dữ, lúc này miễn cưỡng cười cười.
Liếc mắt nhìn Sài Vi, cô ta nói, giọng điệu làm như vui đùa, “Chị Sài Vi, chị không chào đón em sao?”
Sài Vi vội vàng đưa một tấm thiệp mời ra, “Đương nhiên chào đón em rồi.
Em xem, thiệp mời chị đã viết xong, chẳng qua là ngại ngày tháng em phải đi Đài Loan thôi, nghĩ lại vẫn thấy đáng tiếc.”
Triệu Thanh Nhã nửa tin nửa ngờ, mở thiệp ra, quả thực trong đó có viết tên cô ta.
Sài Vi tay không trở về bàn làm việc của mình.
Lúc đi qua chỗ Lâm Duyệt, cô dừng lại.
Lâm Duyệt xòe tay ra, “Thiệp mời của tớ đâu?”
“Không có.”
Lâm Duyệt trừng mắt, “Tại sao?”
Sài Vi phun ra hai chữ, “Tiết kiệm giấy.”
Lâm Duyệt cười nói, “Công phu của cậu có thể xếp vào hàng cung đấu được đấy.”
Sài Vi ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô, “Hồi trung học tớ học lớp nghệ thuật, gần như cả lớp đều là nữ.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, mọi người đấu đá một chút cho vui.
Không phải khoe khoang, tài bắt chẹt và hội họa của tớ đều là xuất thân từ khoa chính quy cả.”
Lâm Duyệt cười không dừng nổi.
Sài Vi hừ một tiếng, thấp giọng nói, “Không nhìn nổi cái dáng vẻ đó của cô ta, cứ tưởng mình làm chuyện xấu xa thì không ai biết.
Chỉ có mấy tên trạch nam cả nửa đời không tiếp xúc với phụ nữ mới bị cô ta lừa thôi.”
Đúng lúc này, Vương Bồi Nguyên đi vào, thấy có người cầm tấm thiệp đỏ, cười hỏi, “Ai có tin mừng thế?”
“Tôi.” Sài Vi về chỗ ngồi, mở ngăn kéo, lấy một tấm thiệp mời đưa cho anh ta.
Vương Bồi Nguyên mở ra xem, “Ngày tháng à, có lẽ tôi không đi được, còn vướng vụ Đài Loan nữa.”
Lúc này, Triệu Thanh Nhã đã trở về bàn làm việc, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, trong lòng bực bội, giọng điệu khó chịu nói một câu, “Không đi nữa.”
Vương Bồi Nguyên sửng sốt, hết nhìn Triệu Thanh Nhã lại nhìn sang Sài Vi, cuối cùng đến chỗ Triệu Thanh Nhã, khẽ huých khuỷu tay, thấp giọng hỏi, “Sao vậy?”
Sài Vi liếc mắt một cái rồi bỏ đi.
Bên này, Lâm Duyệt đã ăn xong, cô thu dọn hộp cơm, tiện thể đi toilet.
Lúc quay lại, cô phát hiện có tin nhắn từ Trần Lộc Xuyên: “Ngày tháng em có muốn đi dạo quanh thành phố không?”
Lâm Duyệt trong lòng khẽ nảy lên, vội nhắn lại: “Không phải nhà anh có việc sao?”
Trần Lộc Xuyên: “Em không bận việc chứ?”
Lâm Duyệt không kìm được khóe môi khẽ cong lên, một lúc lâu sau mới nhắn lại: “Không.”
Trần Lộc Xuyên: “Vậy tan tầm bàn tiếp.”
Lâm Duyệt phì cười.
Cô nhìn xung quanh, mọi người đã về chỗ chuẩn bị làm việc, liền nhanh chóng nhắn lại: “Em phải tăng ca.”
Trần Lộc Xuyên: “Bao giờ thì xong việc, bao giờ thì gặp mặt?”
Làm việc thẳng đến tận tám giờ, Lâm Duyệt mệt quá, đứng dậy đi rửa mặt.
Lúc trở về vị trí, hơn phân nửa đồng nghiệp đã rời đi.
Trần Lộc Xuyên gửi tin nhắn cho cô: “Về chứ?”
Lâm Duyệt bảo anh đi trước đến bãi đỗ xe chờ.
Cô nhìn Trần Lộc Xuyên rời đi, dọn dẹp đồ đạc rồi mới xuống theo.
Đến bãi đỗ xe, Lâm Duyệt nhìn ngó xung quanh, xác nhận “tình hình trận địa”.
Đột nhiên, tiếng còi xe vang lên, cô sợ đến mức da đầu như sắp bong ra.
Tập trung lại, Lâm Duyệt mới phát hiện tiếng còi đó phát ra từ xe của Trần Lộc Xuyên.
Cô khẽ vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Trần Lộc Xuyên nhô đầu ra ngoài cửa sổ xe, nháy mắt cười nói, “Sao em cứ như mật thám thế?”
Lâm Duyệt đi đến, “Em sợ bị phát hiện.”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Tại sao?”
Lâm Duyệt suy nghĩ, phát hiện ra cũng không có chuyện gì đáng lo lắng, công ty cũng không cấm đồng nghiệp yêu đương.
Một lát sau, cô đành phải đáp, “Em cảm thấy không được tự nhiên.”
Tính cách cô cực kì không thích trở thành đề tài buôn chuyện của người khác, chỉ có chuyện ngốc nghếch sáng nay đã khiến cô lãnh đủ rồi, nếu như từ nay về sau bị người ta trêu ghẹo với Trần Lộc Xuyên, chỉ sợ cô không ứng phó nổi.
Trần Lộc Xuyên cười một cái, quay sang nhìn đường, ý cười trên mặt đã nhạt đi.
Trên xe, Trần Lộc Xuyên hỏi cô có muốn ăn khuya không.
Lúc này đã gần tám rưỡi, muốn ăn có lẽ phải mất gần một tiếng nữa.
Đêm qua Lâm Duyệt mất ngủ, lúc này vừa mệt vừa khó chịu, cô lắc đầu, “Em không ăn.”
“Em có đói không?”
“Chỉ một chút thôi.”
Trần Lộc Xuyên liếc nhìn cô, “Ngày tháng em muốn đi đâu chơi?”
Lâm Duyệt bỗng hào hứng hẳn lên, “Anh có chỗ nào muốn đi không?”
Trần Lộc Xuyên trầm ngâm,“Để anh về xem lộ trình một chút.”
Lâm Duyệt gật đầu.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Em ngủ một lát đi, bao giờ đến anh gọi.”
“Anh lái xe một mình sẽ chán.”
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Không chán đâu, em cứ ngủ đi.”
Lâm Duyệt cũng không cậy mạnh nữa, đầu hơi nghiêng, tìm tư thế thoải mái để ngủ.
Xe lái rất vững vàng, cô nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã thiếp đi mất.
Cô tỉnh lại ở một chỗ gần tiểu khu, xe đang dừng dưới tán cây, khung cảnh yên tĩnh, chỗ ghế lái không có người.
Lâm Duyệt ngồi thẳng lại, quan sát xung quanh.
Lúc cô đang định lấy điện thoại ra gọi thì một bóng người nhanh chóng bước tối.
Lâm Duyệt thích nhìn dáng vẻ anh bước đi, mạnh mẽ tiêu sái mà lại không quá cứng nhắc.
Trần Lộc Xuyên mở cửa xe, “Tỉnh rồi?”.
Nói xong, anh đưa một chiếc túi to cho cô.
“Cái gì vậy?”
“Pizza, em về ăn một chút.”
Lâm Duyệt nhìn anh, “Anh không đói à?”
“Về nhà anh sẽ nấu sủi cảo.”
Đi đi lại lại, đợi đến lúc anh về nhà chỉ sợ đã chín rưỡi.
Lâm Duyệt không đành lòng, suy nghĩ một lát, cô nhỏ giọng gọi anh, “Trần Lộc Xuyên.”
Trần Lộc Xuyên quay đầu nhìn cô, “Sao vậy?”
Lâm Duyệt cúi đầu, tìm cách uyển chuyển nói, “Quần áo của anh vẫn còn ở nhà em.”
Im lặng một lát, bầu không khí bắt đầu trở nên ái muội.
Tai Lâm Duyệt nóng bừng, cô nhỏ giọng giải thích, “Anh lái xe về thì quá muộn rồi.”
Sau một lúc lâu, Trần Lộc Xuyên cười cười, “Anh phải đi siêu thị trước đã.”
Anh lại xe, đỗ lại trước cửa siêu thị, đi vào một lát rồi xách một túi nilon to bước ra.
Lâm Duyệt liếc mắt nhìn, ánh sáng quá mờ, đồ vật bên trong không thể nhìn rõ..
Trần Lộc Xuyên đỗ xe, hai người xách đồ xuống.
Suốt dọc đường, Lâm Duyệt không kìm được mà cứ liếc mắt về phía chiếc túi trong tay anh.
Sau khi vào nhà, hai người rửa tay rồi ngồi trên sofa ăn pizza.
Lâm Duyệt mở TV, cảm giác như vậy có thể khiến không khí trở nên bình thường hơn.
Chiếc pizza kia nhanh chóng bị xử lý không còn một mẩu vụn.
Lâm Duyệt hỏi anh, “Anh no rồi à?”
“Ừ, ăn khuya không ăn được nhiều lắm.”
Lâm Duyệt dọn dẹp, đem rác đi vứt.
Sau khi trở lại, cô do dự nói, “Bây giờ anh đi tắm, hay là xem TV thêm một lát nữa?”
“Anh ngồi một lát đã.”
Lâm Duyệt ngồi xuống cạnh anh, TV đang chiếu phóng sự về động vật hoang dã ở châu Phi.
Lâm Duyệt không thích loại chương trình này lắm, ngồi một lúc, cô nói, “Em đi tắm trước.”
Trần Lộc Xuyên mắt cũng không nhìn lên, “Ừ.”
Lâm Duyệt cảm thấy hơi ngượng ngùng, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, cô im lặng đứng dậy, đi vào phòng ngủ lấy quần áo.
Lúc cô đi ra, Trần Lộc Xuyên đã lại đứng lên.
Anh nhìn cô, trầm ngâm nói, “Anh vẫn nên về thì hơn.”
Lâm Duyệt vội hỏi, “Tại sao?”
Trần Lộc Xuyên nhíu mày, “Có phải là em rất tin tưởng anh không?”
Lâm Duyệt đỏ bừng mặt.
Một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói, “Em không tin tưởng anh.”.