Một ngày nọ, Vệ Lãng đang cùng Giác Giác đi trên đường.
Cổ áo Giác Giác có chút lệch, Vệ Lãng nhìn thấy liền dừng lại sửa cho cậu. Giác Giác ngoan ngoãn đứng im không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt to tròn xoay tới xoay lui.
Một lúc sau, Vệ Lãng vừa rút tay về liền nghe thấy Giác Giác vui mừng hô:” Vệ Lãng, tiểu bảo bảo.”.
“Cái, cái gì?!”, Vệ Lãng như ngừng thở, sặc một cái. Cũng không thể trách anh phản ứng mạnh như vậy, từ sau sự kiện “Sinh tiểu bảo bảo” lần trước, Vệ Lãng bây giờ đối với ba chữ “tiểu bảo bảo” cực kì mẫn cảm, gần như trở thành phản xạ có điều kiện.
Giác Giác thấy anh không hiểu, vội vàng đưa ngón tay chỉ cho anh xem:” Chỗ kia kìa, có tiểu bảo bảo!”.
Vệ Lãng nhìn theo ngón tay cậu, chờ tới thấy rõ ràng hết mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoá ra là một bé trai cỡ năm, sáu tuổi đến kì thay răng đầu tiên, giơ một cái răng nhỏ trăng trắng cho bà nội xem.
Bà lão đeo kiếng vào nhìn một chút, sau lại tiếp tục đi chầm chậm tới trước phòng, đem răng quăng lên nóc nhà. Cháu trai bên cạnh nhìn thấy, vui vẻ la hét xung quanh.
Giác Giác nhìn Vệ Lãng, trong mắt tràn đầy tò mò:” Đó là đang làm gì?”.
Thế là Vệ lãng giải thích cho cậu:” Tiểu bảo bảo thay răng đấy, để cho răng mới mọc tốt, răng ở dưới sẽ ném lên nóc nhà, răng ở trên thì ném xuống đất.”.
“Vậy răng ở giữa thì sao?”, Giác Giác mở to hai mắt, đưa mặt sát lại.
Vệ lãng cười sang sảng:” Ở giữa không có răng nha, nhóc con ngốc này, em há mồm xem xem, ở giữa có răng sao?”.
Anh vừa nói xong, Giác Giác liền há miệng “a” một tiếng, hai con ngươi cũng đi đến một chỗ, cố gắng xem xét miệng mình.
Vệ Lãng không biết nên khóc hay nên cười, vỗ đầu cậu:” Ngu ngốc, em làm thế làm sao mà thấy được, phải soi gương kìa.”.
Giác Giác lĩnh ngộ “a” một tiếng, ngậm miệng, vuốt vuốt chỗ bị Vệ Lãng vỗ, nhìn cậu bé kia rồi lại nhìn Vệ Lãng một chút, con ngươi lặng lẽ xoay chuyển nửa vòng, bộ dáng như đang có điều suy nghĩ.
Vệ Lãng tâm tư còn đặt ở chuyện tối nay ăn món gì, không quá để ý hành động của cậu.
Chờ vừa về tới nhà, Giác Giác bắt đầu lật tung đồ đạc mà tìm kiếm, mông nhỏ vểnh lên, thỉnh thoảng lại thẳng lên trởi.
Vệ Lãng hỏi:” Giác Giác, tìm cái gì nha?”.
Giọng Giác Giác buồn buồn từ tủ quần áo truyền đến:” Vệ Lãng, lông chim của em đâu?”.
Tuy rằng không biết cậu tìm mấy thứ này làm gì, Vệ Lãng vân từ trong ngăn kéo lấy ra:” Ở đây này.”.
Giác Giác vội vội vã vã chạy tới, nhận lấy lông chim trong tay Vệ Lãng, nhìn chỗ này một chút rồi lại nhìn chỗ kia, cuối cùng chầm chậm chạy tới ban công.
Vệ Lãng ôm một bụng tò mò đi theo.
Vừa ra ban công, anh liền thấy Giác Giác ôm một cái chậu hoa, như chú chuột chù nhỏ đào đất không ngừng. Đợi đến khi đào ra cái động, cậu liền đem lông chim chôn vào, cuối cùng vỗ vỗ đất cho chặt, hài lòng nói:” Như vậy, liền có thể mọt ra lông chim mới thật đẹp rồi.