Giác Giác cho dù đã biến thành người, lá gan vẫn cứ nhỏ như trước.
Ngày Tân niên, Giác Giác cùng Vệ Lãng làm ổ trên giường, thủ thỉ tâm sự.
Đang lúc đó Giác Giác có đi toilet một chuyến, lúc trở về, chân vừa mới đụng tới thành giường, ngoài cửa sổ liền truyền đến âm thanh thật lớn, hoá ra là đã đến thời gian bắn pháo hoa.
Vệ Lãng lại khác với thường ngày, không làm gì cả, chỉ nhắm mắt nằm chờ.
Quả nhiên, trong chốc lát, Giác Giác liền chui vào từ dưới chăn.
Vệ Lãng lặng lẽ mở một con mắt, chăn mền trên người đã nhô lên thành một ngọn núi nhỏ, đang hướng về phía anh mà từ từ di động.
Chờ đến lúc Giác Giác từ trong chăn nhô đầu ra, Vệ Lãng liền thấy đôi mắt cậu nhắm chặt, miệng mím thật chặt, lông mày quấn lại một chỗ, không thèm nhìn ngó gì mà chui đầu vào lòng anh.
Thế là Vệ Lãng cười thầm đưa tay ra, che kín lỗ tai cậu.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, pháo hoa ngoài cửa sổ cứ nổ không ngớt, Giác Giác tựa vào lồng ngực Vệ Lãng, bàn chân nhỏ bên trong chăn yên tâm lắc lư qua lại.
Một hồi, Giác Giác bỗng nhiên rút cánh tay, hướng về trước duỗi, che lại lỗ tai Vệ Lãng.
Vệ Lãng không hiểu nhìn cậu.
Giác Giác xoay đầu lại, cười cười, ngượng ngùng nói:” Vệ Lãng không sợ, có Giác Giác ở đây.”.
Lời này như gió nhẹ tháng ba, thổi qua mùa xuân ấm áp nhất, phất nhẹ trong tim Vệ Lãng.
Anh dùng sức mà ôm chặt bảo bối trong lòng, như là ôm một trân bảo khó cầu.
Đúng đấy, có Giác Giác ở đây, anh không sợ gì cả.