Giác Giác ngồi khóc khàn cả giọng, Vệ Lãng ở một bên chỉ cảm thấy như có ma âm xuyên não, đầu đều trướng to hơn. Anh không thể mặc kệ, chẳng thể làm gì ngoài việc ôm Giác Giác liên tục dụ dỗ:” Ngoan, ngoan, đừng khóc, là lỗi của anh.”
Dưới bàn tay là lưng cậu, lúc anh chạm được da thịt mềm mại lại không tự chủ mà nghĩ bậy bạ nên không dạm sờ nhiều, chỉ cách không khí vỗ nhè nhẹ.
Giác Giác khóc một lúc liền cảm thấy mệt mỏi, dần dần ngừng lại, chỉ khóc thút thít.
Cậu khóc một thời gian dài, mí mắt đều ửng đỏ, thoạt nhìn như hai viên sơn tra [] tròn trịa, buồn cười đến đáng yêu. Vệ Lãng nhìn một lát, suýt chút nữa đã bật cười.
Tuy vậy anh cũng chỉ dám cười trong lòng hai tiếng, bởi vì Giác Giác đang tức giận nhìn anh. Ngực cứ phập phồng lên xuống mãnh liệt, cậu cắn cắn môi dưới, thỉnh thoảng nấc lên một cái nho nhỏ, giống như con cá nhỏ thổi bong bóng khí.
Vệ Lãng nhìn bộ dáng này của Giác Giác liền biết cậu giận rồi, lại liên tưởng đến lần trước Giác Giác tức giận mà mổ chính mình. Anh bất giác sờ sờ mu bàn tay, như là còn cảm nhận được đau đớn lúc đó, rùng mình lạnh lẽo.
Anh vội hạ giọng, sờ sờ mí mắt sưng tấy của Giác Giác, miệng săn sóc:” Không khóc a, lại khóc liền xấu đi mất.”.
Câu này của anh chọt đúng chỗ. Giác Giác ba một tiếng đẩy tay anh ra, đúng lúc này lại nấc lên một cái, hai tay vội vã che miệng lại, con ngươi xoay một vòng nhìn về phía Vệ Lãng, sợ anh chế nhạo mình.
Vệ Lãng nén xuống cơn buồn cười, làm bộ nghiêm trang mà nói:” Em xem, bộ dáng này cũng không tốt cho lắm.”.
Nói rồi giống như ra hiệu mà nhìn quét thân thể trần truồng của Giác Giác. Anh cũng không dám quá phận mà lưu luyến nhìn, cấp tốc thu hồi ánh mắt, ho khan một tiếng rồi nói tiếp:” Không bằng, anh đi lấy cho em một bộ quần áo trước. Rồi em cẩn thận kể lại cho anh làm sao em lại biến thành thế này.”.
Giác Giác suy nghĩ một chút, đầu nhỏ nhẹ nhàng gật.
Vệ Lãng vội vội vàng vàng đứng lên, nãy giờ anh cũng chỉ chờ đến lúc này. Cứ ngồi lại với Giác Giác, anh không biết mình sẽ phát điên mà làm việc gì. Nghĩ nghĩ, anh lại bí mật liếc mắt hai điểm nhỏ trước ngực Giác Giác, trong nháy mắt tim đập nhanh hơn, biểu tình trên mặt vẫn như cũng mà dặn dò:” Em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, không được chạy lung tung.”.
Giác Giác nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, bỗng nhiên vươn tay ra giật nhẹ góc áo của Vệ Lãng, nói:”Giác Giác”.
Một câu không rõ ý nghĩa nhưng Vệ Lãng lại lập tức hiểu được, cậu là đang nói với mình về sớm sớm chút.
Tâm Vệ Lãng nhất thời mềm đến rối tinh rối mù, anh sờ sờ mái tóc mềm của Giác Giác, bảo:”Chờ.” liền nhanh chân mà đi về phòng ngủ, vừa đi vừa không yên lòng mà nhìn về phía Giác Giác.
Vài bước ngắn ngủi, anh lại cảm giác thống khổ như sinh li tử biệt.
Chờ anh ôm khăn ra, Giác Giác vẫn ngoan ngoãn chờ ở chỗ đó. Vệ Lãng ở trong lòng nhẹ nhõm thở ra.
Kì thực anh rất sợ mình phải nhìn thấy cái phòng khách trống không.
Anh đi tới, đem khăn mở ra, phủ trên người Giác Giác. Giác Giác không hề động đậy mặc anh làm, đôi mắt to nhìn thẳng anh, trong suốt như băng tuyết.
Vệ Lãng đem cậu tỉ mỉ che kín, khi đảm bảo sẽ không lộ ra chút da thịt nào liền lui về phía sau đàng hoàng quan sát một lần, lúc này mới có cảm giác thành tựu mà giang hai tay làm tư thế ôm, hướng về Giác Giác đang ngồi co quắp mà nói:” Đến đây đi.”.
Giác Giác như hiểu như không mà gật đầu, sau đó làm ra một động tác khiến Vệ Lãng không thể tưởng tượng được, rồi lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Cậu duỗi thẳng cánh tay, nghiêm túc quơ quơ, nỗ lực bay về phía Vệ Lãng.
Cậu còn không ý thức được mình đã biến thành người, đôi cánh để bay lúc trước không còn tồn tại nữa mà được thay bằng một đôi tay mềm mại.
Cậu múa may một hồi lại phát hiện có điểm không đúng, quay đầu nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải một chút, lại tiếp tục đem tay trở qua trở lại trước mặt quan sát, còn ngửi ngửi thăm dò một cái, lại không phát hiện có điểm gì không ổn.
Cậu giằng co một lúc, vẫn không hiểu được sao mình đã vung một thời gian lâu như vậy mà vẫn cứ đứng yên tại chỗ, vì vậy liền nhìn về phía Vệ Lãng đầy thắc mắc.
Vệ Lãng không nhịn được cười mà đi tới, tay xuyên dưới nách Giác Giác, dễ dàng đem cậu giơ lên cao, nâng lên đỉnh đầu, cười híp mắt hỏi:” Giác Giác, em bây giờ phải dùng chân bước đi. Chân, chính là vật ở phía dưới ấy, biết không?”.
Giác Giác bị anh giơ lên cao, chân ở phía dưới lúc ẩn lúc hiện như là lồng đèn đung đưa theo gió. Nghe Vệ Lãng nói xong, cậu khó hiểu mà giật giật ngón chân.
Đôi chân cậu trắng mịn đáng yêu giống hệt như hạt sen vừa lột, Vệ Lãng suýt nữa đã nhịn không được mà sờ soạng mấy cái.
Anh đè xuống tà tâm rục rịch dưới đáy lòng, đem Giác Giác để trên mặt đất, sau đó cúi đầu để Giác Giác đứng đối lưng với mình, tay thì vịn hai bên hông cậu.
Chiều cao Giác Giác vừa vặn tới cằm anh, anh chỉ cần tiến thêm một bước là có thể ôm trọn Giác Giác. Anh nghĩ như vậy, mà cũng làm vậy thật, nhân cơ hội đỡ lấy Giác Giác mà đem cậu kéo tới trong ngực mình.
Giác Giác không hề hay biết, lòng tràn đầy tin cậy mà quay đầu nhìn anh chờ hướng dẫn tiếp.
Lúc cậu nhìn về phía Vệ Lãng, trong mắt hoàn toàn là tín nhiệm, loé ra ánh sáng lấp lánh. Hầu kết Vệ Lãng lăn lộn, nắm chân trái Giác Giác nói:” Đến, trước tiên bước chân này.”.
Giác Giác nghe lời mà đi vể trước một bước.
Đại khái do bản thân là yêu quái, năng lực phân tích của Giác Giác mạnh phi thường. Chỉ cần Vệ Lãng chỉ dẫn sơ cậu đã nhanh chóng học được.
Chỉ khổ cho Vệ Lãng. Một mặt anh muốn dạy dỗ Giác Giác bước đi, mặt khác lại phải phân tâm mà đè lại tà niệm dưới đáy lòng, tâm phải lao lực quá độ.
Đến cuối cùng, chờ Giác Giác học xong, Vệ Lãng cũng mệt mỏi mồ hôi nhễ nhại.
Giác Giác lại không phát hiện anh đang xoắn xuýt mâu thuẫn, một lòng chìm đắm trong sự vui sướng khi học được cách bước đi, đẩy Vệ Lãng ở phía sau ra, hân hoan bước đi trong phòng, cuối cùng còn chạy một vòng.
Vệ Lãng ở một bên không nói gì, âm thầm tự hào.
Được một lúc, Giác Giác đi mệt, chạy về bên Vệ Lãng, nắm tay anh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía anh chờ được hỏi.
Vệ Lãng lúc này mới nhớ ra còn chưa hỏi nguyên nhân biến thân của cậu. Anh sửa sang lại tóc mái bị thấm ướt mồ hôi của Giác Giác, chậm rãi hỏi:” Giác Giác, em làm thế nào mà biến thành bộ dạng này?”.
Giác Giác chỉ cái bàn ở giữa phòng khách, khờ dại trả lời:” Giác Giác.”.
Vệ Lãng nhìn theo, phát hiện một bình rượu vang đang mở. Anh chợt nhớ tới, dường như và ngày thứ nhất, anh đã thấy nắp bình rượu vang bị vứt trên mặt đất. Tuy vậy, anh vẫn không dám chắc chắn, thử dò xét:” Uống rượu nên biến thành thế này?”.
Giác Giác trịnh trọng gật đầu.
Ảnh hưởng của chuyện này có chút lớn, Vệ Lãng đau đầu xoa xoa thái dương. Nguyên lai rượu chính là làm hỏng việc như thế, mình có nên đem toàn bộ rượu trong nhà cất đi, phòng ngừa ngày nào đó lại xuất hiện thêm tình huống không dự đoán được.
Một hồi sau, Vệ Lãng cảm giác mình đã bình tĩnh lại, mới ấn vai Giác Giác hỏi:” Vậy sau đó hết quần áo rồi ấm trà là làm sao?”.
Giác Giác vừ nghe, đôi mắt liền vụt sáng như đèn pha nhỏ, tiếp tục giang hai cánh tay mà huơ tay múa chân, trong miệng liên tục “A..a..a”.
Vệ Lãng cứ như nghe thiên thư mà nhìn một hồi, cũng không biết Giác Giác muốn biểu đạt điều gì.
Giác Giác nhìn vẻ mờ mịt của anh, gấp đến nỗi giậm chân một cái kéo Vệ Lãng đi đến trước tivi. Đầu tiên cậu chỉ chỉ tivi, sau đó chạy nhanh về phía phòng ngủ lấy ra một đống quần áo ném trước mặt Vệ Lãng rồi ngồi xổm xuống làm ra động tác giặt quần áo. Tiếp theo cậu lại vội vội vã vã mà chạy vào nhà bếp, lấy chén rót nước. Bận bịu một hồi lâu, đợi đế lúc ngừng lại, cậu quay đầu nhìn về hướng Vệ Lãng đầy mong đợi, đôi mắt to như có ánh sao rơi vào, rực rỡ rạng ngời.
Vệ Lãng đi theo phía sau cậu, nhìn tivi rồi lại nhìn ly trà, gần như không ngừng nghỉ. Cuối cùng có thể ngừng đôi chút, Giá Giác liền nhìn anh như vậy, làm anh không khỏi suy tư.
Vệ Lãng cau mày cố gắng nghĩ lại hai ngày nay đã có sự tình gì phát sinh, tìm kiếm liên hệ ẩn giấu trong đó: tivi…quần áo…cốc uống trà…
Anh bỗng may mắn cảm thấy trong lòng sáng lên, tỉnh ngộ mà vỗ tay một cái: thì ra Giác Giác học theo nàng tiên Ốc.
Mấy ngày trước anh ngồi trên ghế salon ngán ngẩm buồn bực mà nhảy kênh, khi chuyển đến một bộ phim hoạt hình thì Giác Giác lại vẫy cánh bay tới đậu trên vai anh, nghiêng đầu xem màn hình. Vệ Lãng nhìn bộ dáng chăm chú của nó, cũng không chuyển kênh nữa mà ngồi xem cùng.
Ai có thể nghĩ, nàng tiên Ốc lại có ảnh hưởng lớn như vậy. Giác Giác sau khi biến thành người liền cũng bắt chước theo.
Anh có chút dở khóc dở cười bước lên phía trước ôm lấy Giác Giác, cưng chiều vuốt đầu cậu:” Giác Giác, em chỉ là con cú mèo, không thể biến thành nàng tiên Ốc. Hơn nữa, em là bé trai nha.”.
Giác Giác nghi hoặc nghiêng đầu, cậu tuy biến thành người nhưng vẫn lưu lại một ít thói quen khi làm cú mèo.
Vệ Lãng thấy cậu trong thời gian ngắn không thể hiểu được liền bỏ qua, vừa muốn mở miệng hỏi Giác Giác có đói không đã bị một loạt âm thanh truyên đến từ bụng đối phương cắt ngang.
Như một tiếng sấm vang dội, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, Giác Giác tự thấy xấu hổ, nhanh như sét đánh mà lấy hai tay che mặt, hai ngón tay chừa lại một khe hở, tự cho là thần không biết quỷ không hay mà theo dõi Vệ Lãng.
Cậu không thấy bộ dạng vô tội của mình trong thời điểm này vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Vệ Lãng sợ chọc giận đối phương, xoa xoa bụng nhỏ mềm nhũn của Giác Giác, nhịn cười nói:” Nói lâu như thế, em cũng đói bụng rồi, anh mang em đi ăn cơm nha.”.
Nếu đã biến thành người, không thể ăn thịt tươi như trước kia được. Vệ Lãng nhanh chóng quyết định dẫn Giác Giác ra ngoài ăn cơm.
Anh tìm một bộ quần áo cũ cho Giác Giác mặc tạm thời, tính toán sau khi ăn cơm xong lại đi mua vài bộ.
Vừa ra khỏi cửa, Giác Giác liền cảm thấy mới lạ mà sờ sờ nơi này, đụng đụng nơi khác. Lúc nhìn thấy đèn đỏ còn hưng phấn đến gần la to, chọc đến người qua đường đều liếc mắt nhìn, sau đó đối với bộ dạng của Giác Giác mà hâm mộ.
Vệ Lãng sợ cậu lạc mất, vẫn luôn chặt chẽ nắm tay Giác Giác. Cho dù vậy, một đường đi tới vẫn có không ít người vây xem.
Thật muốn đem Giác Giác giấu ở nhà, Vệ Lãng thầm nghĩ, nhưng mà việc cấp bách trước mắt là dạy cậu nói chuyện. Chính mình không thể cùng Giác Giác cứ a đến a đi mỗi ngày.
Đèn đường đối diện chuyển màu xanh, Vệ Lãng kéo Giác Giác đi về phía trước, đồng thời cũng bước vào sinh hoạt như nước sôi lửa bỏng.