Giác Giác ngồi xếp bằng ngay ngắn trước tivi say sưa nhìn phim hoạt hình.
Đây là chiến lợi phẩm mà mấy ngày trước Vệ Lãng sau khi võ trang chuẩn bị đầy đủ đã đem về.
Hôm Vệ Lãng đi mua phim hoạt hình, anh đem mình che kín như phạm nhân trốn trại: một thân quần áo đen, cổ áo dựng thẳng đến bên tai, kính mắt to, mũ lưỡi trai, tay đút túi, cúi đầu đi vội vã, không thấy rõ biểu tình.
Thời điểm đẩy ra cánh cửa của tiệm đĩa, chủ quán đang chơi điện thoại lơ đãng ngẩng đầu liếc anh một cái rồi lại cúi xuống như không có chuyện gì xảy ra, tựa hồ đã tập mãi thành quen với những khách hàng kì quái thế này.
Vệ Lãng đưa tay lên quầy, nghiêng người tới. Vừa muốn mở miệng, chủ tiệm liền vươn tay ra bảo dừng, sau đó vẻ mặt hiểu biết mà nói:” Anh là muốn cái kia đi, chờ một lát.”. Nói xong liền đứng dậy đi vào trong phòng, chỉ để lại cho Vệ Lãng một bóng dáng bí hiểm.
Vệ Lãng theo bản năng mà sờ cằm, biểu hiện của mình rõ ràng đến như vậy à?
Chỉ chốc lát sau, chủ tiệm liền từ bên trong đi ra, cầm trong tay một xấp đĩa CD mà đẩy tới trước mặt Vệ Lãng, lạnh nhạt nói:” Một đĩa tệ.”.
Rẻ như vậy à? Vệ Lãng ngạc nhiên thầm nghĩ, vươn tay cầm lấy, còn chưa đụng tới bìa liền chết máy đứng yên tại chỗ.
Trên bìa in hình một cô gái trần truồng trông cực kì khiêu khích, hướng về phía anh hôn gió không ngừng nghỉ.
Vệ Lãng lúc này mới nhận ra chủ tiệm hiểu lầm ý tứ của mình, anh ho khan một tiếng, đen mặt trả lời:” Tôi tới mua phim hoạt hình, tốt nhất là lấy loại dành cho trẻ con đang học nói đó.”.
Chủ quán ngẩn ra, không ngờ được anh lại yêu cầu thể loại này, miệng nói:” Thiệt ngại quá.”, tay chân thì luống cuống thu hồi CD, trở về tìm hoạt hình mà Vệ Lãng muốn.
Đại khái là thường chẳng có người nào đến mua hoạt hình, chủ tiệm mất một lúc lâu mới tìm được vài phim. Sau đó, ông ta đều đối đãi với Vệ lãng cực kì nhiệt tình, cứ như đối phương là khách nhân thiệt tôn quý, làm Vệ Lãng rất thích thú.
Tuy nhiên có chút chuyện anh không thể hiểu, chính là vào thời điểm rời đi, trên mặt chủ tiệm hiện lên nét thông cảm không giải thích được.
Vệ Lãng ngồi trên ghế salon phía sau Giác Giác, nghi hoặc mà sờ sờ khoé miệng suy nghĩ hồi lâu cũng không ra được đầu mối gì, liền chăm chú hết sức mà nhìn Giác Giác.
Tuy rằng quá trình mua có chút dở khóc dở cười, nhưng nhìn Giác Giác, Vệ Lãng liền cảm thấy hài lòng.
Giác Giác nhìn chằm chằm màn hình đang chiếu, con mắt to không chớp lấy một cái, một bên xem một bên há miệng học theo người bên trong nói chuyện, thân thể giống cỏ xanh trong mưa cứ nhẹ nhàng đung đưa.
Mỗi khi học xong một câu, Giác Giác đều xoay người lại nói cho anh nghe, sau đó cười hì hì dừng lại, khuôn mặt đầy vẻ mong chờ khen ngợi.
Vì vậy Vệ Lãng liên tục vỗ tay, trong miệng hô:” Tốt, Giác Giác giỏi quá”, như một khán giả sùng bái thần tượng. Liên tục mấy lần, anh có chút khô miệng, tuy thế Vệ Lãng vẫn rất vui vẻ chịu đựng.
Anh thích nhìn Giác Giác lúc vui vẻ, trên mặt liền tản ra ánh sáng, giống như một đoá hoa nho nhỏ nỗ lực phô ra những màu sắc của mình.
Giác Giác học được rất nhanh, không qua ba ngày đã có thể lưu loát cùng Vệ Lãng đối thoại.
Không riêng gì nói chuyện, đối với một ít kĩ năng hàng ngày, Giác Giác cũng có thể nhanh chóng thuần thục, đồng thời còn vô sự tự thông mà học xong rất nhiều việc Vệ Lãng còn chưa dạy. Có lúc Vệ Lãng đứng bên nhìn cũng không nhịn được tán thưởng sự thông tuệ của Giác Giác.
Bất quá vẫn có chút chuyện không hề thay đổi, đó là Giác Giác vẫn rất dính Vệ Lãng.
Mấy ngày đầu tiên, Vệ Lãng sợ Giác Giác không quen ở nhà một mình liền cố ý xin nghỉ mấy ngày, chuyên tâm ở cùng Giác Giác. Việc này nhưng lại thành không tốt, Giác Giác gần như một tấc cũng không rời theo sát Vệ Lãng, thậm chí khi Vệ Lãng đi vệ sinh đều phải quanh quẩn ở một bên.
Nói tới đi vệ sinh, lúc ban đầu, Giác Giác hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu ngày đó tại trước mặt Vệ Lãng gấp đến nỗi cứ xoay chuyển xung quanh, trong mắt ngập hơi nước, cứ ấp úng nhưng lại không nói ra điều gì. Vệ Lãng vừa hỏi lại, lo lắng đến chảy mồ hôi Giác Giác mới chỉ chỉ bụng dưới, nói bên trong có vật kì quái đang đẩy cậu.
Vệ Lãng vừa nghe liền biết Giác Giác muốn đi nhà cầu.
Anh bất đắc dĩ thở dài, ôm Giác Giác đi vào nhà vệ sinh.
Giác Giác ngây ngô không biết gì, Vệ Lãng đành phải tự mình ra tay. Lúc lôi ra vật nhỏ phấn nộn kia, Vệ Lang phải trải qua nỗi xấu hổ dữ dội, không được tự nhiên mà quay đầu đi, nhưng tầm mắt lại không bị khống chế mà cứ trôi về phía dưới.
Cùng anh so ra, Giác Giác đính thực là lung linh đang yêu. Vệ Lãng hèn mọn mà giá giá tiểu Giác Giác, tự nhiên cảm thấy tự hào.
Sau đó, Giác Giác hiểu được đây là một chuyện riêng tư, thường thừa dịp Vệ Lãng không chú ý tới mà len lén đi, rồi lặng lẽ trở lại, làm Vệ Lãng rất là tiếc nuối.
Giác Giác đã hoàn toàn quen với những ngày làm con người.
Bởi vì cậu sau khi uống rượu mới biến thành người, Vệ Lãng cũng từng nghĩ tới, có phải uống rượu xong lại biến trở về thành cú mèo không, nên dụ dỗ Giác Giác uống mấy ngụm. Kết quả dự đoán lại không xảy ra, cũng không có việc gì giải quyết được.
E rằng Giác Giác chính là Thượng đế phái tới ở cùng anh, không bởi vì gì, chỉ đơn giản là do anh nhặt được Giác Giác mà không phải người khác. Vệ Lãng không khỏi vui mừng thầm nghĩ thế, lại lo lắng thân thể Giác Giác so với người thường không giống nhau, mang cậu đi bệnh viện kiểm tra nhiều lần. Lấy được kết quả đều là bình thường, anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ bệnh viện đi ra, anh và Giác Giác đi trên đường về nhà.
Bên lề đường đèn đều sáng lên, đem bóng của cả hai kéo đến thật dài, lại có một cái khe như khoảng cách cắt ngang hai người. Vệ Lãng nhìn không thoải mái, liền im lặng đem Giác Giác kéo lại gần.
Động tác của anh có chút mạnh, kéo cho Giác Giác lảo đảo một chút. Giác Giác ngơ ngác, sau khi kịp phản ứng Vệ Lãng đang làm gì thì tự giác tới gần, dính thật sát vào cánh tay Vệ Lãng.
Đèn neon đỏ lung linh ánh vào trong mắt anh, như là pháo hoa lan toả.
Vệ Lãng trong lòng ấm áp, anh không thể chống cự nhất chính là hành động ỷ lại theo bản năng của Giác Giác, tựa như ma tuý, càng cai càng nghiện.
Anh vỗ vỗ đầu Giác Giác, hé miệng, một bộ muốn nói chuyện lại chạm vào ánh mắt đối phương mà ngừng lại.
Kỳ thực Vệ Lãng rất lo lắng, trong lòng cứ lơ lửng, không chiếm được tin tức gì. Giác Giác như một viên ngọc không hề báo trước mà xong vào cuộc đời anh, đem cuộc sống của anh quấy nhiễu long trời lở đất, cũng làm Vệ Lãng bất tri bất giác động tâm.
Anh vô số lần muốn bật lên lời nói, đều tại ánh mắt thiên chân vô tà của Giác Giác mà tan rã.
Vệ Lãng rất rõ ràng tình cảm của chính mình, lại không xác định được Giác Giác có thể lí giải nó hay không, cũn có ôm ấp đồng dạng tình cảm với anh hay không.
Chờ một chút, chờ Giác Giác lại hiểu chuyện thêm một ít, anh nghĩ. Cho nên ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Ban đêm, Giác Giác hãy còn ngủ, hai gò má phiếm hồng, trong tay chặt chẽ nắm áo ngủ của Vệ Lãng. Vệ Lãng ở một bên chống má, si mê mà ngắm dung nhan khi ngủ của cậu.
Có tóc rơi vào giữa chân mày Giác Giác, theo hô hấp của cậu mà bay phất phơ. Đại khái là cảm thấy ngứa, Giác Giác nhúc nhích một chút, nhíu nhíu mày, trong miệng còn thì thào nói gì đó.
Vệ Lãng nhanh chóng đem lọn tóc kia đẩy ra, Giác Giác cũng theo đó mà giãn lông mày. Tựa hồ là cảm nhận được khí tức của Vệ Lãng, cậu theo bản năng mà nhích lại gần.
Vệ Lãng vừa định dịch ra phía sau đã bị tứ chi Giác Giác cuốn lấy. Giác Giác tựa như con bạch tuộc, tất cả xúc tua đều dính lấy Vệ Lãng, làm cho anh muốn động đậy cũng không thể.
Cậu vừa ôm Vệ Lãng vừa dùng hai má vuốt ve ngực của đối phương, chân cũng không thành thật mà đi cọ đùi Vệ Lãng, đem Vệ Lãng cọ đến trong lòng bốc hoả lại chẳng thể làm được gì, giãy giụa vài lần mới thoát thân, nhét vào cái gối liền chạy trối chết vào phòng khách.
Vệ Lãng rót một li nước lạnh lớn, ngồi trên salon hổn hển nửa ngày mới bình phục lại tâm trạng đang khô nóng.
Anh liếc nhìn phía phòng ngủ, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, thầm nghĩ, tên nhóc ngốc Giác Giác luôn có thể đem mình biến thành chật vật như vậy.
Anh sợ sau khi về phòng ngủ lại sẽ tiếp tục phát sinh loại tình huống khiến người luống cuống này, suy nghĩ một chút liền thẳng thừng ở lại phòng khách nghỉ ngơi. Ánh sáng từ tivi đã tắt, Vệ Lãng lấy thảm len che kín người, cơn buồn ngủ dần dần đến tập kích.
Thời điểm anh còn đang chìm chìm nổi nổi trong mộng, trên mặt liền truyền đến cảm giác như có sâu bò. Vệ Lãng cau mày né tránh lại không thoát đi được, lực đạo kia trái lại ngày càng mạnh hơn.
Vệ Lãng bất ngờ mở mắt, nhìn thấy Giác Giác ngồi xổm trước mặt anh, trong tay nắm một góc chăn, chắc là đã ôm chăn một đường đi tới phòng khách. Cậu tội nghiệp mà vuốt hai má Vệ Lãng, nhỏ giọng gọi:” Vệ Lãng.”.
Giác Giác đang ngủ chợt thấy thân thể lạnh lẽo liền theo bản năng mà sờ sờ bên cạnh nhưng lại không thấy bóng dáng Vệ Lãng, không khỏi cảm thấy sợ sệt. Sau khi chạy ra ngoài liền thấy Vệ Lãng ở trong phòng khách, lại không biết anh vì sao bỏ mình lại một mình, trong lòng chua xót như ăn phải trái táo xanh.
Giác Giác càng nghĩ càng tủi thân, cậu không hiểu ý nghĩa ẩn trong hành động của Vệ Lãng, chỉ cảm thấy đối phương là không cần chính mình nữa, trong mắt dần hiện lên một tầng sương mù mỏng, chỉ chốc lát sau, khoé mắt liền đỏ.
Vệ Lãng nhìn, tâm đều mềm đi một nửa. Anh không chịu được dáng vẻ ấy của Giác Giác, tay chân đã trước tiên thay anh đáp lại, không dám chậm trễ một khắc mà đem Giác Giác ôm lấy, cẩn thận dỗ dàng.
Giác Giác thuận thế tiến vào lồng ngực Vệ Lãng làm ổ, ngửa đầu nhìn cằm anh, cẩn cẩn thận thận hỏi:” Vệ Lãng, anh không cần em nữa sao?”.
Vệ Lãng cúi đầu hôn nhẹ hai má Giác Giác:” Làm sao có thể, anh chỉ là tự nhiên muốn xem tivi, đừng có suy nghĩ nhiều.”.
Anh luôn mãi bảo đảm, Giác Giác mới an tâm lại, chỉ là oán khí còn chưa tiêu tan, liền giả vờ ra vẻ tức giận hừ hừ:” Vệ Lãng, anh sau này đừng có mong muốn bỏ lại em.”. Cậu quá nhỏ, mặc dù nổi nóng cũng không có chút khí thế nào, cứ mềm nhũn như cây kẹo bông.
Vệ Lãng nào có ý này, ngoài miệng vội vã trả lời:” Sẽ không, cũng sẽ không bao giờ.”. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, anh ngược lại vẫn muốn cùng em, chỉ sợ em lại chê anh quấn người.
Giằng co lâu như vậy, Giác Giác cũng mệt mỏi, liền chìm vào giấc ngủ.
Lưu lại Vệ Lãng đầy bụng u sầu, làm sao cũng không thể ngủ, không thể làm gì kác hơn là nhìn chằm chằm tivi suy nghĩ lung tung cả đêm, ngày thứ hai mang một đôi mắt thâm quầng đen kịt đi làm.
Kết quả không được mấy ngày, một mớ buồn phiền lại tới cửa.
Bằng hữu Vệ Lãng muốn giúp anh kết thân, lúc nhận điện thoại, anh đang cùng Giác Giác ăn cơm, Giác Giác phía đối diện đang cúi đầu vui sướng ăn, đầu nhỏ cúi cúi, bên mép còn dính hạt cơm. Bên này Vệ Lãng khéo léo tìm mọi cách từ chối lại không thành công, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ đồng ý.
Nhìn anh cúp điện thoại, Giác Giác mới tò mò nhìn sang, không chút nào hay biết chuyện gì vừa xảy ra.
Tên nhóc ngốc chỉ biết ăn, Vệ Lãng nhìn Giác Giác đầy vẻ thiên chân vô tà, lấy đi hạt cơm bên khoé miệng cậu, đáy lòng yên lòng thở dài.