Vẻ mặt Tần Trì Dã vô cùng lạnh lùng, giấc ngủ sáng sớm bị gián đoạn làm lòng hắn cực kỳ nóng nảy.
Sau đó hắn nhìn thấy họ Bùi nghiêng người, mặt đối mặt đi qua trước mặt hắn.
Tần Trì Dã nhíu mày.
"Không thể trách tôi, cậu để chân chắn ngang như vậy tôi cũng không có cách nào." Bùi Lĩnh vô tội giải thích.
Tần Trì Dã: "Nhanh lên."
"Eo ơi là dữ." Bùi Lĩnh vượt qua, bước ra lối đi.
Ngay khi Bùi Lĩnh rời đi, Tần Trì Dã nhìn chằm chằm vào bắp chân của mình mấy giây.
Vừa rồi có phải họ Bùi cố ý cọ cọ vào chân hắn không nhỉ? Khoảng cách xa như vậy-
Tần Trì Dã nhìn thấy khoảng cách giữa chân mình và bàn học, cho dù là trùm trường cũng không có cách nào thay đổi sự thật.
Quả thật mà khoảng cách có hơi nhỏ.
Họ Bùi không phải cố ý.
Càng khó chịu hơn.
Tần Trì Dã nghĩ mãi không ra tại sao tâm tình của mình lại phức tạp lạ lẫm như vậy, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa nhưng cũng không ngủ tiếp.
Qua mấy phút sau, Bùi Lĩnh đi vệ sinh quay về.
Cậu mới vừa đi tới mép bàn, còn chưa kịp nói "nhường một chút" thì đôi chân dài của trùm trường Tần Trì Dã chống đỡ lưng ghế, "cạch" một tiếng dựa vào bàn sau, chừa lại một khoảng trống.
Trùm trường hất cằm, chảnh chọe nói: "Nhanh chút."
"Tôi muốn đi lấy nước." Bùi Lĩnh đứng im, ngón tay chỉ vào cái bài, "Cậu lấy giúp tôi ly nước ở trên bàn đi, nếu không ra ra vào vào làm phiền cậu lắm."
Tần Trì Dã: ...
Nhất định lần này họ Bùi cố ý!
Bùi Lĩnh ngoan ngoãn nhìn trùm trường, "Nếu không tôi vào trong tự lấy? Rồi lại ra ngoài-"
"Tôi! Lấy!" Tần Trì Dã giống như cắn răng nói.
Tần Trì Dã cầm ly nước trên bàn của Bùi Lĩnh đưa qua, Bùi Lĩnh nói cảm ơn.
Mỗi tầng của trường học đều có khu vực lấy nước nóng, học sinh có thể tự lấy nước uống.
Bùi Lĩnh uống nước xong, chuông vào học cũng vang lên.
Tuyệt vời, nắm chắc thời gain.
Bùi Lĩnh cầm ly nước, Tần Trì Dã liếc mắt nhìn một cái lại dựa lưng vào ghế để lại một khoảng trống.
Lần này Bùi Lĩnh sợ làm đổ nước nóng nên xoay người sang một bên, đưa lưng về phía Tần Trì Dã, mặt quay về cái bàn.
Trùm trường Tần vốn đang làm kiêu, kết quả Bùi Lĩnh đi qua trước mặt hắn, ánh mắt hắn đối diện-
Vòng eo của họ Bùi.
Hôm nay thứ Hai, Bùi Lĩnh mặc áo sơ mi dài tay, bởi vì hơi lạnh nên phủ thêm một chiếc áo len.
Rõ ràng đây là đồng phục thống nhất của toàn trường, hơi rộng rãi nhưng nằm trên ngươi Bùi Lĩnh lại giống như xiết eo.
Tần Trì Dã vô thức nhìn đi chỗ khác.
Đến khi Bùi Lĩnh đi vào rồi ngồi xuống hắn vẫn không biết phải làm gì.
"Tôi vào rồi, cậu có thể hạ xuống" Bùi Lĩnh thắc mắc Tần Trì Dã làm gì nữa mà còn chống chân, không mỏi à?
Tần Trì Dã quăng một câu, "Không cần cậu quan tâm."
Trùm trường quả nhiên ngốc nghếch mà.
Bùi Lĩnh sao cũng được, uống một hớp nước, tiếp tục mở tiểu thuyết ra đọc.
Giữa trưa tan học, Bùi Lĩnh phát hiện Tần Trì Dã đứng dậy đặc biệt nhanh chóng, giống như vội vàng tan học đi căng tin vậy, cho nên không khỏi hỏi: "Trưa nay có thịt kho tàu à?" Làm gì mà vội như vậy? Trước kia cũng không thấy vội vã đi ăn cơm trưa.
Trương Gia Kỳ ngủ như heo nguyên một buổi sáng, nghe được ăn lập tức tỉnh như sáo, lau nước miếng trên khóe miệng, nói: "Hả thịt kho tàu sao? Không phải, hôm nay là thứ hai, không phải thịt kho tàu, món hôm nay là xương sườn chưng chao.
Anh Dã, không phải anh không thích món này à? Mình ra ngoài ăn?"
"Đi." Tần Trì Dã đi trước.
Hôm nay sao anh Dã lại gấp gáp đi ăn cơm như vậy?
"Bùi Lĩnh, nếu không thì cậu đi ăn ngoài với bọn tôi luôn không?" Trương Gia Kỳ hỏi.
Tần Trì Dã vừa đi tới cửa sau nghe vậy liền nói: "Trương Gia Kỳ, sao mày nói nhiều thế."
"Không, tôi ăn ở căng tin.
Tôi thích ăn sườn." Bùi Lĩnh từ chối lời mời của Trương Gia Kỳ.
Trương Gia Kỳ vừa tỉnh dậy, đầu óc choáng váng nhìn anh Dã ở cửa, sau đó nhìn về phía Bùi Lĩnh, "Hai người lại cãi nhau à? Sao nữa đấy?"
"Không có." Bùi Lĩnh và Trương Gia Kỳ đi ra ngoài.
Cậu liếc nhìn bóng lưng của Tần Trì Dã thấp giọng nói, "Anh Dã của cậu tự mình kiếm chuyện với tôi, tự mình cáu gắt.
Tôi là một bạn học tốt bụng, làm sao có thể cãi nhau với bạn ngồi cùng bàn được."
Trương Gia Kỳ: ...Ngài đúng là có thể xuất khẩu thành khen.
Tần Trì Dã quay đầu nhìn bạn học tốt bụng, Bùi Lĩnh lập tức nở nụ cười của học sinh ba tốt.
Có phải họ Bùi biết hắn đứng dậy nhường đường không? Có phải biết hắn không dám nhìn eo của họ Bùi?
Nụ cười đó có vấn đề.
Sắc mặt Tần Trì Dã lạnh lùng, thay đổi ý kiến, "Không ra ngoài nữa, đi căng tin."
"Nhưng anh Dã, không phải anh đã nói cái vị chao đó giống như chuột chết-" Trương Gia Kỳ còn chưa nói xong.
"Mày nói nhảm nhí gì vậy?" Tần Trì Dã ngắt lời.
Kết quả cuối cùng là ba người cùng đi ăn ở căng tin.
Theo miêu tả của Trương Gia Kỳ, Bùi Lĩnh nhìn xương sườn chưng chao biến thành màu đen.
Đây không phải kiểu xương sườn chiên giòn mà có chút mềm nhiều nước, thật ra nhìn cũng khá được, mùi hương cũng rất thơm.
"Dì ơi, con muốn lấy món chay!" Bùi Lĩnh quả quyết nói.
Tần Trì Dã nhìn thấy từng cọng tóc của Bùi Lĩnh phía trước đang một mực từ chối cảm thấy đến nhà ăn là một sự lựa chọn đúng đắn, khẽ cười nhạo.
Bùi Lĩnh bưng khay đồ ăn: ...
Ngược lại cậu muốn nhìn xem hôm nay trùm trường có ăn hay không.
Đến lượt Tần Trì Dã, Bùi Lĩnh đứng ở bên không chịu đi.
Tần Trì Dã: ...
"Bạn học, xương sườn vẫn còn, có lấy không?" Dì nhà bếp cầm thìa hỏi.
Sự ghét bỏ xương sườn chưng chao của Tần Trì Dã hiện rõ trên mặt hắn.
Không quan tâm chuyện hờn dỗi với Bùi Lĩnh, Tần Trì Dã không hề do dự, "Không cần, lấy cháu đồ chay."
"Xùy ~" Bùi Lĩnh bưng khay cơm hung hăng trả đũa.
Tần Trì Dã: "Cậu tưởng tôi cũng ngây thơ giống cậu chắc."
Bùi Lĩnh: ???
Ai mới là người ngây thơ cơ.
Cậu có biết thuộc tính của cậu trong sách là gì không? Ưu điểm lớn nhất chính là ngây thơ đó!
Ba người ngồi cùng một bàn, duy chỉ có khay cơm của Trương Gia Kỳ là đầy xương sườn, nửa chút cũng không ngại hình dung giữa trưa của mình.
Cậu ta gặm xương vô cùng thích thú: "Anh Dã, Bùi Lĩnh, hai người đừng nhìn vẻ ngoài của xương sườn mà đánh giá, thật ra rất ngon đó."
"Ăn của mày đi."
"Ăn của cậu đi."
Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã đồng thời mở miệng, "Anh Dã, bạn học Tiểu Bùi, mấy người nói móc tôi thật ra ăn ý lắm đó."
Tần Trì Dã liếc mắt một cái, Trương Gia Kỳ không nói gì nữa, vui vẻ gặm xương của mình.
Giữa trưa ăn món chay, buổi chiều lên lớp mới tiết thứ hai mà Bùi Lĩnh đã đói bụng.
Tiết thứ ba vừa vặn là tiết âm nhạc.
Phòng học âm nhạc nằm tòa nhà thực nghiệm, có đầy ngủ nhạc cụ ở đó.
Bùi Lĩnh cầm sách giáo khoa âm nhạc, định bụng lúc xuống lầu tiện thể ghé siêu thị mua một cái sandwich.
Tần Trì Dã bên cạnh giống như có ra-da trong người, rõ ràng không nhìn Bùi Lĩnh nhưng lúc Bùi Lĩnh lấy sách âm nhạc ra lập tức đứng dậy tránh ra.
Bùi Lĩnh khẽ cười, "Tần Trì Dã, cậu có muốn ăn sanwich không? Tôi muốn đi siêu thị, nếu cậu ăn thì tôi mua luôn cho."
Tần Trì Dã nghe tiếng cười của Bùi Lĩnh có hơi tức giận, tưởng là Bùi Lĩnh nhìn thấu hành động của hắn cho nên cười nhạo.
Nhưng khi nghe câu nói tiếp theo, lửa giận của hắn đột nhiên biến mất, vẻ mặt vô cảm nói: "Cùng đi."
Hai người xuống lầu đi siêu thị.
Khi Trương Gia Kỳ đi vệ sinh quay về trong phòng học trống rỗng không có mấy người.
Anh Dã đâu? Vội vã đi phòng âm nhạc như vậy luôn hả? Từ bao giờ mà yêu thích âm nhạc như vậy chớ?
Thời điểm tan học, siêu thị nhỏ cạnh trường rất nhiều người.
Trong tủ lạnh có đồ ăn chính, Bùi Lĩnh mua sandwich, Tần Trì Dã trả tiền.
"Để tôi tự trả." Bùi Lĩnh còn chưa nói xong thấy Tần Trì Dã chìa mã thanh toán bèn nói, "Tí nữa ra ngoài tôi chuyển lại cho cậu."
Tần Trì Dã cầm thứ gì đó, từ chối: "Không cần."
"Vậy ngày mai tôi sẽ mang bữa sáng cho cậu-" Bùi Lĩnh dừng lại, "Ngày mai cậu dậy sớm được không?
Tần Trì Dã bị chất vấn không muốn nói gì nữa, để lại một bóng lưng lạnh lùng cho Bùi Lĩnh.
Bùi Lĩnh mở bánh sandwich, cắn một miếng, ở phía sau nở nụ cười.
Ha ha ha ha ha, trêu chọc trùm trường đúng là thú vị quá đi.
Ngay khi hai người bước vào tòa nhà thực nghiệm, những bạn học khác trong siêu thị như nổ tung.
"Người vừa nãy là anh đại Tần hả? Dễ nói chuyện như vậy sao?"
"Chẳng lẽ Vương Tuyên Hạo lớp nói đúng, anh Dã che chở cái con mọt sách gì gì kia à?"
"Người ta tên là Bùi Lĩnh.
Dù sao nhìn quan hệ còn rất tốt, đều là bạn học cả không có gì to tát."
"Không có gì to tát mà sao không thấy anh Tần mua sandwich cho mày?"
"Mày điên à, đều là nam tao mới không mua đâu, thần kinh."
Mỗi người nói một chút, cũng không coi trọng việc này cho lắm.
-
Giáo viên âm nhạc là thầy giáo, lên lớp giảng dạy rất thú vị.
Thầy đứng trên bục giảng nói: "Mấy em bây giờ vẫn còn có cơ hội học mỹ thuật, âm nhạc, thể dục.
Chờ sau khi Quốc Khánh kết thúc, đoán chừng là thầy Nghiêm sẽ mượn tiết của thầy."
Mượn tiết là gì mọi người đều hiểu.
"Cho nên hiện tại mấy đứa phải quý trọng khoảng thời gian này đấy."
Thầy giáo mở giáo án, chơi một bản nhạc nhẹ nhàng, nói: "Tiết hôm nay mấy em muốn học gì? Hay muốn nghe gì? Chúng ta làm một buổi giao lưu âm nhạc, mọi người cứ tự do phát biểu."
Bạn nam ngồi hàng ghế đầu tiên hào hứng nói: "Thưa thầy, có thể nghe mấy bài hát thịnh hành bữa giờ không thầy?"
"Em thích nhóm XX." Bạn học nữ cũng không khỏi hứng thú.
Các bạn nữ khác cũng gật đầu.
Nhóm XX này là một nhóm nhạc nam rất nổi tiếng mới ra mắt năm ngoái, các anh đẹp trai của nhóm đều vô cùng nổi tiếng.
"Được, vậy trước tiên chiếu một ca khúc nổi tiếng nhất." Giáo viên âm nhạc tìm được bài hát, chiếu lên màn hình máy chiếu.
Đây là ca khúc phiên bản "concert" của nhóm nhạc nam.
Bài hát cùng với vũ đạp của nhóm nhạc nam làm bầu không khí của lớp học bỗng trở nên sôi động.
Trương Gia Kỳ ở phía sau cũng hào hứng, hú hét điên cuồng.
Chờ cho bài hát kết thúc, cậu ta cười ha hả: "Bùi Lĩnh, cậu có nhảy được không? Tôi biết cậu sẽ không mà, cậu nhảy thể dục mà còn cùng tay cùng chân nữa là."
"Cậu biết nhảy à? Nếu không thì cậu lên biểu diễn đi." Bùi Lĩnh hỏi.
"Đương nhiên rồi, nhưng mà thầy không gọi tôi," Trương Gia Kỳ cười đê tiện.
Bùi Lĩnh giơ tay, đứng lên, lớn tiếng nói: "Thưa thầy, Trương Gia Kỳ muốn biểu diễn vũ đạo cho mọi người cùng xem ạ."
"Thật sao?" Giáo viên âm nhạc sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, dẫn đầu tán thưởng, "Vậy chúng ta cùng hoan nghênh Trương Gia Kỳ biểu diễn nào."
Bùi Lĩnh mỉm cười quay lại nhìn Trương Gia Kỳ, giơ tay học kiểu vỗ tay hải cẩu chuyên dụng của Trương Gia Kỳ, "Hoan nghênh ~"
Trương Gia Kỳ: ...
"Cậu nói cậu muốn nhảy mà, giờ vui chưa?" Bùi Lĩnh cười hiền lành tựa như vị cha già, lại còn hóa thân thành mèo cầu tài phất phất tay, "Trương Gia Kỳ, cố lên nha!"
Tần Trì Dã nghiêng đầu nhìn họ Bùi hố Trương Gia Kỳ, vừa vặn Bùi Lĩnh cúi đầu, hai mắt hai người giao nhau giữa không trung.
"Không phải cậu muốn báo thú cho Trương Gia Kỳ đấy chứ?" Khuôn mặt Bùi Lĩnh vẫn mang theo nụ cười vừa rồi hố Trương Gia Kỳ, vừa ngoan ngoãn lại tinh ranh, "Là cậu ta nói tôi trước." Giọng nói không tự chủ có chút ngây thơ vô tội.
Tần Trì Dã không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới hôm bữa ở ký túc xá của họ Bùi.
Không khí mỏng manh.
Nhiệt độ có hơi lên cao.
"Không hề."
Tần Trì Dã quay đầu đi, ngữ khí cứng nhắc nói.