"Nhanh nhanh!"
"Trương Gia Kỳ trâu bò!"
Các bạn cùng lớp đang la ó, Trương Gia Kỳ không phải là người không biết xấu hổ.
Cậu ta đứng phắt đậy, sải bước lên bục giảng.
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của cả lớp, Trương Gia Kỳ bước đến giữa sân khấu, giả vờ giả vịt nói: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người.
Mọi người có thể vỗ tay to hơn được không ạ?"
"Ha ha ha ha mày đủ rồi đó."
"Trương Gia Kỳ nhanh lên!"
Mọi người càng cổ vũ nhiệt tình, Trương Gia Kỳ giơ tay, hắng giọng nói: "Đầu tiên, tôi xin gửi lời cảm ơn đến đại diện môn Hóa bạn học Tiểu Bùi đã cho tôi một cơ hội để đứng ở đây.
Tôi sẽ cố gắng biểu diễn thật tốt.
Cuối cùng, thầy ơi âm nhạc!"
"Được, mọi người hãy cùng xem bạn học Trương Gia Kỳ biểu diễn." Giáo viên âm nhạc mở bài hát.
Bài nhạc bắt đầu, vẫn là phiên bản concert, Trương Gia Kỳ bắt đầu nhảy nhót.
"Má!"
"Ha ha ha ha Trương Gia Kỳ không phải cậu nói cậu biết nhảy à?"
"Nhảy của mày đây á hả Trương Gia Kỳ? Má cười chết tao."
Trương Gia Kỳ căn bản chưa bao giờ học nhảy nhưng khả năng bắt chước đùa giỡn của cậu ta thì là số một.
Trương Gia Kỳ học theo nhóm nhạc nam khoa tay múa chân ra dáng ra hình.
Vừa mới bắt đầu còn có hơi luống cuống nhưng về sau càng nhảy càng tốt.
Nhóm nhạc nam có mấy động tác xoay eo gợi cảm, Trương Gia Kỳ cũng có thể làm eo của bắn về phía các bạn học phía trước.
Mọi người cười ha ha ha không dứt, bầu không khí nóng lên, có người còn huýt sáo.
Ở trong bầu không khí này, Trương Gia Kỳ càng nhảy càng hay, có bạn nam bắt đầu nói lời cợt nhả.
"Oa Trương Gia Kỳ em thật xinh đẹp làm vợ của anh đi."
"Trương Gia Kỳ xoay eo đẹp quá!"
"Bắt đầu từ hôm nay, vợ của tao sẽ là Trương Gia Kỳ."
"Cút đi, Trương Gia Kỳ là của tao."
Cuối cùng giáo viên âm nhạc phải đứng ra áp chế bầu không khí, chẳng qua thầy cũng không có mấy tức giận, còn nghiêm túc đề nghị với Trương Gia Kỳ, "Lần đầu tiên nhảy đã nhảy tốt như vậy, em có thể học một lớp vũ đạo thử xem."
Bạn học lại ồn ào nhốn nháo.
Thời gian vui vẻ vô cùng ngắn ngủi.
Chuông tan học vang lên mà các bạn học còn chưa thỏa mãn.
Các bạn nữ thì nói đùa một hai câu với Trương Gia Kỳ khen cậu nhảy giỏi thế nào, nên đi học vũ đạo.
Còn các bạn nam thì còn điên hơn, lại thêm sự kiện áp chân trong tiết học thể dục tuần trước, ở trong lớp bỗng nhiên gọi nhau anh ơi, bây giờ biến thành gọi vợ, gọi chồng không biết mệt.
Mà hiện tại Trương Gia Kỳ chính là vợ của bạn học lớp .
Đối mặt với cách gọi ồn ào này-
"Cút cút cút, mau cút đi." Trương Gia Kỳ mắng người xong quay đầu nhìn Bùi Lĩnh, "Tất cả là do cậu."
Bùi Lĩnh mới không thèm đội cái nồi này, "Tôi thấy lúc nãy cậu nhảy vui vẻ lắm mà, sao giờ lại thành tại tôi rồi?"
"Ừ thì vui, đừng nói là nhảy giỏi, đây cũng là do anh Trương của cậu có thiên phú, giáo viên cũng khen tôi đấy." Trương Gia Kỳ bắt đầu đắc ý thổi phồng bản thân.
Cậu ta ngại nhàm chán, nửa thân trên nằm hẳn lên bàn, nghiêng người hỏi thăm phía trước: "Nếu gọi là vợ, tôi đây cao lớn thô kệch giống vợ cái gì, tôi nhìn cậu mới giống-"
"Rầm!"
Tần Trì Dã bàn trước đột nhiên chống chân, dựa lưng ghế vào bàn phía sau, tiếng động quá lớn phát ra tiếng ầm ầm.
Lời Trương Gia Kỳ còn chưa xong bị tiếng động làm giật mình xém chút nữa rớt mông xuống đất.
Thấy là anh Dã làm, cậu ra không dám mắng, lảo đảo vịn bàn đứng vững, "Anh Dã? Sao vậy?"
"Sao mày nói nhiều thế?" Giọng điệu Tần Trì Dã có vẻ không tốt lắm.
Trương Gia Kỳ: ...Đúng là hơi nhiều thật.
Bây giờ không phải là giờ giải lao sao, tiện thể muốn báo thù bạn Tiểu Bùi mà, sao anh Dã lại giận rồi?"
"Tôi giống cái gì?" Bùi Lĩnh xem như không thấy bạn cùng bàn, cười giả lả nói: "Trương Gia Kỳ, chú ý câu trả lời của cậu."
Tiếng ồn vừa rồi làm cả lớp đều nhìn về phía này tạo nên một bầu không khí kỳ lạ.
Nghe câu hỏi của Bùi Lĩnh, Trương Gia Kỳ nháy mắt ra dấu.
Không thấy anh Dã đang tức giận à? Chê tôi nói chuyện ồn ào-
Kết quả là anh Dã-vừa-tức-giận xong lại kéo ghế ngồi trở lại, giống như không phải tức giận thật?
"Không có gì." Âm thanh Trương Gia Kỳ nhỏ đi, thấy anh Dã không nói gì nói nói tiếp, "Tôi không dám."
Chẳng qua đề tài vừa rồi cũng có gì để mà nói.
Cậu ta vừa muốn nói, nếu so với cậu ta thì Bùi Lĩnh mới càng giống vợ hơn.
Sau khi Trương Gia Kỳ ngồi xuống mới nhận ra, cảm thấy vừa nãy anh Dã ngắt lời cậu ta, nếu không dựa vào lòng mang thù của Bùi Lĩnh còn không biết trả thù cậu ta bằng cách nào.
May quá, anh Dã vừa cứu mình một mạng.
Tiết cuối cùng của thứ Hai cũng kết thúc.
Đội ngũ dọn vệ sinh hôm nay gồm Tần Trì Dã, Trương Gia Kỳ, cùng một bạn nam và một bạn nữ khác.
Một người đến muộn và một người quên mang phù hiệu.
Bùi Lĩnh ngồi một buổi chiều, giãn gân giãn xương một cái định quay về ký túc xúc.
Cậu bước tới cửa như nhớ ra điều gì đó, nhô nửa người trước vào lớp, nghiêng đầu nhìn về phía trùm trường bên trong lớp, "Tần Trì Dã, sáng ngày mai tôi mang bữa sáng cho cậu được không?"
"???" Cây chổi trong tay Trương Gia Kỳ rơi xuống đất.
Tiến triển gì thế này?
Vì sao Bùi Lĩnh lại mang bữa sáng cho anh Dã?
Trương Gia Kỳ nhìn về phía anh Dã, vẻ mặt Tần Trì Dã vẫn như thường, "Không cần."
"Vậy tôi trả tiền cho cậu."
Tần Trì Dã liếc mắt nhìn Trương Gia Kỳ, Trương Gia Kỳ lập tức mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, giả bộ như nghiên cứu cây chổi.
"Không cần phiền phức, ngày mai đi căng tin."
"Ăn trong lớp mới ngon.
Vậy ngày mai tôi quẹt thẻ." Bùi Lĩnh sảng khoái gật đầu, "Đi đây, bái bai."
Bùi Lĩnh vừa đi, ba thành viên khác của đội dọn vệ sinh nhỏ trong lớp dường như mới có thể nhúc nhích.
Nhìn thì có vẻ từng người tản ra làm chuyện của mình nhưng thật ra là dựng lỗ tai nghe trộm, nhìn trộm trùm trường.
Vì sao Bùi Lĩnh lại muốn hẹn trùm trường đi ăn sáng?
Không thích hợp, không thích hợp.
Nhưng hai vị bạn học này không dám hỏi, có cho trăm lá gán cũng không dám.
Trương-đang-nghiên-cứu-cây-chổi-Gia-Kỳ thấy Bùi Lĩnh đi rồi lập tức hỏi, "Anh Dã, sáng ngày mai anh muốn hẹn hò với bạn Tiểu Bùi hả?"
"Trương Gia Kỳ đầu óc mày có bệnh à? Hẹn cái gì? Hò cái gì? Hai đứa con trai thì hẹn cái gì? Có thấy ghê tởm không?" Tần Trì Dã tức giận lớn tiếng mắng.
"Em sai rồi em sai rồi." Trương Gia Kỳ quỳ gối rất nhanh, cũng không biết vì sao lại đem lời nói trong lòng nói ra như vậy, lập tức sửa lại: "Ý của em là, sáng ngày mai anh với Bùi Lĩnh cùng đi căng tin ăn sáng à?"
Mặt mày Tần Trì Dã lạnh lùng: "Nói nhảm ít thôi."
Trương Gia Kỳ: ...
Là có hay không?
Nhưng cậu ta không dám hỏi nữa, sợ anh Dã nổi giận.
Bạn nữ đang quét dọn trong lớp thì cầm cây lau nhà ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi lớp thì cô gái đã lấy ngay điện thoại di động mở ngay wechat của nhóm bạn trong lớp.
[Đoán xem tớ vừa nghe được tin gì?]
[Họ bá lớp mình hẹn hò với trùm trường]
[Đảm bảo chính xác, chính tai tớ nghe được a a a a a a]
Hai người khác đang lặn ngay lập tức nổi lên.
[Thật hay giả? Hẹn thế nào? Hẹn ở đâu? Nhanh nhanh nói cho rõ ràng]
[Tớ nói rồi mà, hôm thể dục vừa rồi hai người bọn họ không thích hợp.
Lâm Khả giúp học bá áp chân mới được một nửa thì bị trùm trường tiếp nhận.
Trùm trường không bao giờ nói chuyện với các bạn học khác, ai cũng lạnh lùng nhưng với học bá thì lại không giống]
[A a a a a lẽ nào là thật? Giáo bá x học bá, song bá bá đúng là đẹp đôi]
[Nhanh nhanh nói rõ một chút, rốt cuộc có chuyện gì @Mỹ nữ đầu trọc]
Mỹ nữ đầu trọc: [Tớ đang quét dọn vệ sinh, học bá dọn dẹp xong đi được một nửa thì lại quay về, vô cùng đáng yêu thò nửa người ở cửa ra vào hỏi trùm trường là ngày mai mang bữa sáng cho cậu được không.
Sau đó trùm trường nói không cần, học bá nói vậy thì để tôi chuyển khoản trả cậu thì trùm trường đổi giọng bảo ngày mai đi căng tin ăn sáng]
[Hẹn hò là do Trương Gia Kỳ nói, trùm trường còn tức giận mắng Trương Gia Kỳ, hai đứa còn trai mà hẹn hò cái gì]
[Vậy xong rồi, couple tớ ship còn chưa bắt đầu thì đã BE]
...
Tiết tự học buổi tối.
Bùi Lĩnh đang làm bài tập.
Cậu làm bài rất nhanh, toán lý hóa có mấy khi cậu trực tiếp viết đáp án, tóm tắt bước giải.
Từ lần kiểm tra khảo sát lần trước, đối với việc rút gọn bước giải này, giáo viên chỉ nhắc nhở đôi ba câu, nói lúc thi không quên viết đầy đủ là được, còn lại không quản cậu lắm.
Còn Ngữ Văn, chép từ đơn tiếng Anh, chép thơ Bùi Lĩnh thật sự không thích lắm,
Chỉ mất nửa tiếng để hoàn thành môn Toán và Lý Hóa tổng hợp.
Đối mặt với chép lại thơ, Bùi Lĩnh lằng nhà lằng nhằng không nhúc nhích.
"Piu piu"
Phía sau truyền đến âm thanh.
Đây chỉ có thể là Trương Gia Kỳ.
Lâm Khả là học sinh ngoại trú, không học tiết tự học buổi tối.
Bùi Lĩnh cũng nhàm chán, nghiêng người hỏi: "Làm gì?"
"Ngày mai cậu muốn đi ăn sáng với anh Dã à?" Trương Gia Kỳ nhìn thấy anh Dã ra ngoài rồi mới dám nắm bắt cơ hội tò mò.
"Đúng vậy, buổi chiều không phải cậu nghe rồi à." Bùi Lĩnh dùng ánh mắt như đang nhìn đồ ngốc nhìn Trương Gia Kỳ.
Nhưng vô cùng đáng tiếc, Trương Gia Kỳ là đồ ngốc cho nên không nhìn ra ánh mắt Bùi Lĩnh nhìn mình, còn vô cùng tràn đầy phấn khởi nói: "Chỉ hai người các cậu đi ăn thôi sao?"
"...Còn có các bạn học khác trong nhà ăn nữa." Bùi Lĩnh có lẽ đã nhìn ra Trương Gia Kỳ đang nghĩ gì, bình tĩnh nói, "Nếu cậu thích thì sáng mai đi cùng bọn tôi."
"Tôi không phiền đâu."
Bùi Lĩnh quay lại bắt đầu im lặng chép thơ.
Trương Gia Kỳ ở hàng sau lẩm bẩm: "Lẽ nào là do mình nghĩ nhiều..."
Tại vì buổi chiều, lúc Bùi Lĩnh hẹn Tần Trì Dã ăn sáng, cùng với chuyện Tần Trì Dã trả lời Trương Gia Kỳ "hai đứa con trai thì hẹn cái gì" làm Trương Gia Kỳ cảm thấy anh Dã vô cùng khác thường, không tự chủ được nhớ tới sự kiện mình hóng hớt được - Bùi Lĩnh yêu thầm anh Dã.
Trương Gia Kỳ còn lên QQ hỏi lại Chu Văn.
Chu Văn là bạn cùng lớp với Bùi Lĩnh.
Chu Văn nói cô cũng là nghe người khác nói, muốn hỏi thì hỏi bạn bè lớp của Bùi Lĩnh rồi nói ra một cái tên.
Trương Gia Kỳ cảm thấy quen tai, về sau mới nhớ ra, đây không phải là người mà hôm Bùi Lĩnh đến phòng y tế hôm Bùi Lĩnh bị anh Dã trượt tay ném bóng vào đầu à.
Hôm đó có một bạn học đi theo Bùi Lĩnh.
Nhưng nhìn vào thái độ của Bùi Lĩnh thì có vẻ như không phải vậy.
Vậy thì có thể đây chỉ là tin đồn, Trương Gia Kỳ xoa xoa mặt, quyết định không bao đồng không cần xen vào chuyện này nữa.
Tiết tự học kết thúc.
Trương Gia Kỳ, Tần Trì Dã hẹn mấy người lớp chơi bóng nhưng không đủ người lại gọi thêm mấy người lớp .
Tất cả đều là bạn bè hay chơi.
Bắt đầu làm nóng người, chơi một lúc thì nói chuyện phiếm.
"Trương Gia Kỳ, chiều nay mày làm gì trong lớp âm nhạc thế? Cách một bức tường mà tao còn nghe được lớp mày gào tên mày."
"Nghe nói có đứa còn gọi mày là vợ ha ha ha ha ha lớp mày giỏi thật, thế mà cũng gọi ra miệng được."
"Có thấy ghê tởm không hả?"
Trương Gia Kỳ cầm bóng nện qua, "Liên quan gì đến mày, bớt nói nhảm đi."
"Nghe nói mấy đứa lớp bây giờ cợt nhả không chịu được, gọi bậy khắp nơi nào là anh ơi em à, chồng ơi vợ à, má nó buồn nôn."
Nói đến cái này, có người nhỏ giọng hỏi: "Có ai dám gọi anh đại là anh trai không?"
"Ai mà dám, không muốn sống nữa chắc."
"Cũng không phải không có.
Chiều hôm nay tao nhìn thấy anh Tần mua bánh mì cho môt bạn học, hình như là bạn cùng lớp, tên là Bùi Lĩnh thì phải."
Chu Hiện lớn tiếng: "Mẹ nó Bùi Lĩnh á?!!!"
Tần Trì Dã nghe được cái tên này vang dội khắp sân bóng, lạnh lùng quay mặt sang.
Chu Hiện lập tức vội vàng cười ha ha nói: "Chơi bóng, chơi bóng, đừng nói chuyện nữa, nhanh lên."
Trong lòng Chu Hiện thầm nghĩ: Không thể nào? Bùi Lĩnh???
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Lĩnh: Là tôi thì kỳ lạ lắm à?.